Trùng Nhiên

Chương 490: Chốn yên lòng là quê hương. (2)

Khương Vi Cầm liếc Trần Tuệ Nghiên một cái, chuyện này chỉ làm cô khó chịu chút xíu, mày liễu hơi nhướng lên, chuyển sang Ngụy Vi Thanh: “ Nghe nói lần này trước nhóm của cháu chế tạo thành công hệ thống ti vi số hiển thị độ phân giải cao, nên được giải nhì trong lễ trao giải tiến bộ công nghệ quốc gia, cháu nói thử xem sau này sẽ phát triển tới đâu, nhà khoa học tương lai.”

Ngụy Vi Thanh ngại ngùng vì được Khương Vi Cầm nói khoa trương như thế, đỏ mặt trả lời: “ Tổng thể mà nói nước ta có thể chủ động sản nghiệp ti vi độ phân giải cao, thứ trước kia phải nhập khẩu mới có, giờ chúng ta làm ra được rồi ạ. Bước tiếp theo là ở mặt truyền dẫn thôi ạ, nói đơn giản là ti vi không cần thu qua vệ tinh, không cần tín hiệu hữu tuyến, chỉ cần ăng ten mặt đất, bất kể là di động hay cố định, đều nhận được hình ảnh độ nét cao. Điều này giải quyết được vấn đề xem ti vi ở những khu vực đông người nhân khẩu phân tán, chỉ hoàn thiện kỹ thuật nhỏ thôi ạ, không có gì to tát.”

Cao Lãm vỗ tay: “ Thế thì tốt quá rồi, nói vậy sau này không cần cáp hữu tuyến nữa, tiết kiệm được rất nhiều tiền.”

Lạc Khâm nói ngay: “ Khoan đã, thế không phải có nghĩ là sau này chúng ta có thể xem ti vi trên xe, thậm chí chỉ cần mang ti vi đi, ở đâu có điện cũng có thể xem được tiết mục rồi.”

Ngụy Vi Thanh giơ ngón cái lên: “ Chính xác là thế đấy.”

Bây giờ chất lượng truyền hình do đài truyền hình phát ra rất kém, nhìn vỡ hạt rõ ràng, thế nên dù có mua về ti vi nhập khẩu chất lượng cao cũng vô nghĩa, chất lượng hình ảnh chỉ tới mức độ đó mà thôi.

Trình Nhiên thấy mọi người chìm đắm trong tưởng tượng mỹ hảo về tương lai mà cảm khái, lúc này ai có thể ngờ tới thời đại 4G tốc độ cao và cả 5G: “ Kỹ thuật này tương lai vô hạn, không chỉ truyền hình ảnh, cơ bản là truyền dẫn tín hiệu số, sau này chúng ta cầm điện thoại có màn hình là có thể nói chuyện điện thoại hình ảnh rồi.”

Ngụy Vi Thanh vui vẻ nói: “ Em suy nghĩ giống thầy của anh đấy, sau khi giải quyết được kỹ thuật truyền tải, nó tương đương với internet tốc độ cao rồi, truyền hình ảnh chỉ là một phần trong đó mà thôi. Em thử đoán xem điều này dẫn tới cái gì?”

“ Thời đại thiết bị di động tiện mang theo bên người.”

“ Đúng, tuy đó là mục tiêu rất dài, nhưng mà em dám suy nghĩ đấy.”

“ Em có đặt dài hạn tạp chí Science Fiction World mà.”

“ A, anh cũng thế.”

Phía bên kia Trình Nhiên sôi nổi tham gia trò chuyện, Khương Hồng Thược len lén nhìn sang mẹ mình, Khương Vi Cầm khe khẽ mỉm cười dáng vẻ đoan trang ưu nhã, làm cô không cách nào đoán được ý nghĩ của mẹ mình.

Ít nhất cô cũng khẳng định được, Trình Nhiên chưa thuyết phục được mẹ cô.

Trong suy nghĩ của Khương Hồng Thược, mẹ cô cho rằng Trình Nhiên thích chuyện thị phi ồn ào.

Vì thế cô muốn Trình Nhiên tích cực thể hiện để mẹ mình thấy, để mẹ mình thấy Trình Nhiên kỳ thực rất giỏi, mấy chuyện ồn áo kia không phải là tất cả.

Nhưng không nghĩ rằng Trình Nhiên càng tích cực, trong mắt Khương Vi Cầm càng củng cố ấn tượng, thằng bé này quá ưa nổi bật.

Khương Hồng Thược tuy rất thông mình, dù sao quá ít kinh nghiệm sống, không nắm bắt đúng tâm lý của mẹ mình, vô tình đẩy chuyện ngày đi càng xa.

Nhắc tới câu chuyện xung quanh internet, tất nhiên đề tài khó tránh khỏi dẫn tới quán net đang nổi tiếng nhất Thành Đô bây giờ.

“ Mọi người tới đó chơi chưa, tôi về nước được bạn bè đẫn tới đó một lần, do hết máy nên xuống tầng dưới chơi vài ván board game, rất vui. Cà phê ở đó cũng rất được, tuy bánh hơi ngọt một chút. Bạn tôi kể cái quán đó do một nhóm học sinh cao trung mở ra, bạn tôi quen một cổ đông trong đó. “ Lạc Khâm nhắc tới Thiên Hành đạo quán:

La Duy mãi mới có cơ hội để nói, liền chỉ Trình Nhiên: “ Trình Nhiên quen cổ đông nơi đó, lần trước bọn em cũng tới chơi, còn được giảm giá.”

“ Thế à, điều ấy chứng tỏ rằng trong lớp trẻ các cháu còn rất nhiều người ưu tú. “ Khương Vi Cầm nhìn quanh đám trẻ tuổi một lượt ánh mắt tựa vô ý dừng ở Trình Nhiên lâu hơn một chút: “ Bởi thế không nên kiêu ngạo, cần học hỏi nhiều hơn.”

Trình Nhiên gật đầu, điều này y rất tán đồng, tuy làm một số chuyện, thành tích đáng tự hào, vẫn thấy chừng đó chưa là gì để kiêu ngạo.

Khương Hồng Thược giờ biết Trình Nhiên là người sáng lập nên Thiên Hành đạo quán, có chút ngập ngừng, rốt cuộc cô không nói ra, thời điểm chưa thích hợp.

Trần Tuệ Nghiên cũng không cười nổi nữa, thấy hơi hối hận rồi, đáng lẽ phải cho cô bạn mình biết chuyện Trình Nhiên và Thiên hành đạo quán sớm, giờ để Khương Vi Cầm hớ to như thế, nói ra e làm cô bạn hiếu thắng này mất mặt. Cơ mà chuyện này cuối cùng cũng phải nói thôi, để khi mọi người về hết vậy.

Mọi người không biết cái gật đầu rất thành tâm của Trình Nhiên làm Khương Vi Cầm hơi bất ngờ, hình như quá dễ dàng thì phải, nhưng dù sao có một câu, không ai đánh người cười, cô cùng nhắc tới là dừng.

Kỳ thực mặc dù có thành kiến với Trình Nhiên, Khương Vi Cầm cũng thừa nhận, Trình Nhiên cũng là thiếu niên ưu tú. Thậm chí cô không phải đối con gái có tình cảm yêu đương, với cô đó cũng là kinh nghiệm quý giá trong cuộc đời.

Chỉ là Trình Nhiên khiến cô không yên tâm, quá thích gây chú ý, tuổi trẻ khó tránh khỏi có chuyện kiêu ngạo, nhưng quá mức, cho rằng mình có thể làm được mọi chuyện thì là tín hiệu nguy hiểm.

Chuyện truy đuổi theo đám cướp kia là một biểu hiện của việc đó.

Hôm nay Khương Vi Cầm chủ yếu muốn làm nhụt nhuệ khí của Trình Nhiên, biết trên đời còn nhiều người tài giỏi, để y đừng quá kiêu ngạo ...

Tất nhiên cũng có phần do ghen tỵ như chồng cô nói, cả một phần hiếu thắng.

Dù thế nào thì lúc này nhìn Trình Nhiên ngồi dưới ánh đèn vàng dìu dịu, gương mặt tuấn dật có vài phần giống nữ sinh, vài phần thật thà, không khỏi cảm thấy mình mới là người quá đáng, một đứa tiểu bối thôi mà, nếu không hài lòng, đáng nhẽ có thể nói chuyện thẳng thắn, không cần bày nhiều chuyện như vậy.

Mình cũng cần kiểm điểm.

Vì thế Khương Vi Cầm không cố tình dẫn dắt chủ đề nữa, để đám thiếu niên thoải mái.

Lát sau Mã Khả buồn buồn nói: “ Các anh còn hay về chứ, chị Á Văn ở tầng trên của nhà em, từ khi đi Canada một cái là không về nữa luôn. Trước kia em thân với chị ấy lắm, thường tới nhà chị ấy ăn cơm ... Vậy mà giờ còn chẳng biết chị ấy ra sao.”

Đám Cao Lâm cười gượng không biết phải nói gì, bọn họ không thiếu người bạn như vậy, đi du học một cái tựa hồ biến luôn thành con người khác vậy, khó trách được, các quốc gia phát triển đã bỏ lại Trung Quốc rất xa, nhìn về quê hương giống dân thành phố nhìn xuống quê vậy.”

Mấy nam nhân nãy giờ tóm lấy Lục Vĩ trao đổi kiến thiết Đảng, nhân đề tài nói có người hỏi Lạc Khang có phải nghỉ hưu sẽ sang Úc dưỡng lão hay không, vì gia tộc họ đã có người qua đó định cư rồi, kinh tế rất khá.

La Duy hỏi: “ Anh Lạc Khâm tới khi đó cũng sẽ đi sao?”

Lạc Khâm gật đầu: “ Ừ, dì út của anh đã ổn định bên đó rồi, khả năng cao là anh sẽ đi.”

Lục Vĩ tự tin nói: “ Tôi thấy kỳ thực cũng không cần đi đâu, đất nước đang phát triển, tôi tin tương lai sẽ ngày một tốt hơn, đó cũng là lý do tôi về nước, tới thành phố Nam Châu nhậm chức, ở đó có những cơ sở nghiên cứu lớn. Tôi cổ vũ họ tích cực đuổi theo, thứ quốc gia phát triển có, chúng ta rồi cũng sẽ có.”

Trình Nhiên tuy không có thiện cảm với Lục Vĩ, nghe hắn nói một câu nhiệt huyết như vậy cũng thầm tán thưởng, liếc sang Khương Hồng Thược, quả nhiên thấy cô cũng nhìn Lục Vĩ ngưỡng mộ.

" Tôi tin, tôi cũng không phải là người sùng bài nước ngoài ... “ Lạc Khâm gật đầu song không nói rõ hơn, hơi ngần ngại nhìn Khương Vi Cầm:
Bạn cần đăng nhập để bình luận