Trùng Nhiên

Chương 109: Tới cùng một lúc!

Cao trung Nhất Trung lớn hơn Sơ trung Nhất Trung rất nhiều, vì gánh toàn bộ áp lực địa khu giáo dục tốt nhất khu vực, không chỉ sơ trung bản địa, học sinh các trường sơ trung huyện thành phố gần đó đều tập trung nơi này, khiến năm thứ nhất có tới 17 lớp, hơn 1000 học sinh.

Vì thế nguồn lực giáo viên thiếu cũng nhiều, năm nay vì tăng thêm hai lớp còn lâm thời điều thêm ít giáo viên mới.

Tới cổng trường, dù thời gian còn sớm, Trình Nhiên đã gặp cả biển người rồi. Có học sinh, có phụ huynh, đa phần họ là người vùng ngoài, đưa con tới làm thủ tục nhập học, không ít người tay xách nách mang, Trình Nhiên liên tưởng tới sinh viên nhập học.

Vì Nhất Trung có cả hệ nội trú lẫn bán trú mà.

Ở cổng đặt một tấm bảng kéo, trên đó dán giấy phân chia các lớp, còn cả quy trình báo danh, học sinh tìm thấy lớp của mình thì đến phòng học của mình gặp giáo viên và bạn học mới. Có điều đó chưa phải là bạn học sẽ theo cùng suốt ba năm cao trung, cuối năm thứ nhất còn chia ra môn tự nhiên xã hội.

Đừng nghĩ Nhất Trung ở khu thành cũ mà chật chội, đi qua những con ngõ nhỏ sẽ thấy vùng trời mới, riêng lối vào là con đường cùng dải xanh hóa rất rộng, trên con đường này còn có cái cầu cong, bắc ngang qua con suối nhỏ. Thượng du con suối này chính là học viện Xuyên Âm Sơn Hải, hai trường kề sát nhau, cho nên học sinh nơi này cũng bỉ ảnh hưởng không ít, khá nhiều học sinh sở trường nghệ thuật, phong trào nghệ thuật ở Nhất Trung hết sức phát triển.

Bên cạnh Trình Nhiên có cặp cha mẹ cùng nam sinh xuống xe, người cha ăn mặc có vẻ thành đạt, nghiêm nghị dặn dò con trai. Nói ba năm sắp tới là cực kỳ quan trọng, đặt nền móng cho cả cuộc đời, không được lơ là, không được thả lỏng, phải coi đây như cuộc chiến ... Cuối cùng là cấm tiệt yêu đương, muốn yêu đương gì đợi vào đại học tốt đã, lúc đó không thiếu nữ sinh ưu tú.

Trình Nhiên bất giác, nghĩ tới ba năm cao trung của mình. Lúc tốt nghiệp cảm giác như thoát khỏi ác mộng, thấy vui mừng vô cùng, cho rằng từ nay trở đi sẽ mặc sức tự do tung hoành, cho rằng cao trung là tù ngục trong năm tháng đen tối nhất cuộc đời, tuyệt đối không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Nhưng mà nhiều năm sau, khi tham gia cuộc tranh đoạt tài nguyên thảm khốc ngoài xã hội, mỗi ngày mệt mỏi tới mức về nhà thả mình xuống giường chẳng thiết tha cái gì, nghĩ lại năm xưa mà tiếc nuối.

Đời người sẽ còn rất nhiều cái ba năm, nhưng chẳng bao giờ lần nữa thích một người thuần túy chẳng có chút tạp chất nào như thế này, chẳng bao giờ có thể yêu mà chẳng suy nghĩ gì, tình cảm trong veo như nước, chẳng bao giờ còn ba năm đầy hi vọng mơ mộng, chỉ cần nỗ lực, nhân sinh tương lai thực sự thay đổi, mở ra vô hạn khả năng.

Đó là năm tháng không thể quay đầu.

Còn Trình Nhiên, y lần nữa đứng ở đúng nút thắt thời gian ấy, vào năm tháng trong như hổ phách đang mở ra trước mắt.

Thế nhưng khi tất cả sắp mở ra trước mắt thì.

Hử, sao thế này, nhìn đi nhìn lại, sao không thấy tên mình? Thế là sao?

Dương Hạ, Du Hiểu đều thấy cả rồi, cả hai may mắn thế nào vẫn cùng một lớp. Í, lại còn Diêu Bối Bối, Liễu Anh, vào hết một lớp rồi, sao nhìn đi nhìn lại không thấy mình chứ?

Khi điền nguyện vọng, Trình Nhiên giấu cha mẹ điền vào Nhất Trung, về sau điểm số rất cao, cha mẹ y còn lo lắng vấn đề nguyện vọng, kết quả là Trình Nhiên bấy giờ mới nói mình đổi nguyện vọng rồi.

Thư trúng tuyển cũng tới tay, sao không có thông tin về lớp của mình.

Trình Nhiên có chút lo lắng chen qua đám đông, đi vào trong trường 200 mét, hỏi một lúc tới ban giáo vụ, bên trong có ba giáo viên, một nữ giáo viên hơi béo, một nữ giáo viên chừng hai bảy hai tám, tóc dài, cùng nam tử gầy gò trên 30.

Nam tử tên Trương Quang Huy, là tổ trưởng của khóa mới, nghe Trình Nhiên trình bày lý do liền cười nói: “ Thì ra em là Trình Nhiên đấy hả, theo thầy đi.”

Trình Nhiên cứ thế ù ù cạc cạc theo Trương Quang Huy đi vào tầng 2, sau đó tới văn phòng có tấm biển "Văn phòng hiệu trường."

Trình Quang Huy gõ cửa mấy cái, sau đó chỉ tay: “ Vào đi.”

Cửa mở ra, Trình Nhiên thấy một nam tử tai to mặt lớn, tóc xoăn một cách tự nhiên, ngồi sau cái bàn gỗ lim có cắm quốc kỳ.

Ông ta chính là hiệu trưởng Mã Vệ Quốc đấy sao? Kiếp trước Trình Nhiên cũng từng nghe nói tới người này, chưa bao giờ gặp.

“ Em là Trình Nhiên hả? “ Trình Nhiên càng ngạc nhiên hơn, sao mà mình vừa mới vào trường đã có người nhận ra mình, rồi vì sao lại bị đưa thẳng tới phòng hiệu trưởng?

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Mã Vệ Quốc lúc này mới xử lý xong công việc, đóng nắp bút bi lại, mười ngón tay đan vào nhau nhìn thiếu niên trắng trẻo thanh tú, nhưng hơi gầy gò này, lặp lại câu hỏi: “ Em là Trình nhiên, cháu của Trình Bân?”

Trình Nhiên vỡ lẽ, té ra là thế: “ Hiệu trưởng quen chú em ạ?”

“ Ừ, chiến hữu cũ rồi, thế này nhé, mặc dù Lão Trình không nhờ vả gì thầy đâu, nhưng kể chuyện của em rồi, nên thầy cho em một phần thưởng, em thích lớp nào, cho em chọn lớp đó. “ Mã Vệ Quốc mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, nghiêm khắc nói: “ Nhưng chớ cho rằng vì chú em mà thầy sẽ nương tay đấy ... Nói trước, thầy sẽ theo dõi em, nếu có vấn đề gì, thấy trực tiếp phản ánh cho chú em. Rồi, coi như thấy rồi, có phải ba đầu sáu tay gì đâu, thế mà Lão Trình đắc ý lắm, lại chả phải con hắn sinh ra, đắc ý cái gì chứ ... Chân tay tong teo thế kia là sao, thanh niên rồi, chịu khó ăn uống tập tành vào. Đi đi, muốn tới lớp nào thì bảo Trương Quang Huy ở giáo vụ.”

Trình Nhiên ở văn phòng Mã Vệ Quốc ra mà dấu hỏi còn nhiều hơn, rốt cuộc chú mình nói cái gì với hiệu trưởng Mã thế không biết, giống như bị gọi tới cảnh cáo hơn, không phải đại khái nói mình là thằng liều mạng bất chấp nên nhờ ông ấy trông chừng gì chứ?

Thôi kệ đi, Trình Nhiên lại tới chỗ Trương Quang Huy, nói: “ Thưa thầy, em muốn vào lớp số 9.”

Cần gì phải nghĩ chứ, đám Dương Hạ, Du Hiểu cũng ở lớp đó mà.

............... ................

………… ………..

“ Oa thư viện rộng quá, trường trọng điểm tỉnh có khác.”

“ Du Hiểu, cậu bơn bớt lại được không, cứ như nhà quê mới lên tỉnh vậy.”

Một đám con cháu nhân viên công ty Hoa Thông kết bạn vào trường, hôm qua tụ tập, sáng nay tất nhiên hẹn nhau cùng đu báo danh rồi, có Du Hiểu, Dương Hạ, Diêu Bối Bối, Liễu Anh, bọn họ đều phân vào cùng lớp.

Chẳng có gì bất ngờ, mẹ Liễu Anh vốn có quan hệ lớn ở cục giáo dục, đem những đứa bé vốn chơi với nhau phân vào một lớp, để tới trường mới còn chiếu cố cho nhau là tâm lý bình thường của phụ huynh.

“ Mà đúng rồi, sao không thấy Trình Nhiên nhỉ, mẹ mình nói là nhờ quan hệ đưa tất cả chúng ta vào một lớp mà. “ Liễu Anh không thấy tên Trình Nhiên thì rất bất ngờ.

Du Hiểu đang ngó ngang ngó dọc, nhìn thấy Trình Nhiên từ trong lầu hành chính đi ra: “ Ê, Trình Nhiên, Trình Nhiên! Ở đây.”

Trình Nhiên nghe thấy cũng vẫy tay đáp lại.

Trước đó tìm mỏi mắt không thấy tên Trình Nhiên đâu, một thoáng bọn họ còn cho rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra ở mùa hè vừa rồi là ảo giác, Trình Nhiên không thi đỗ vào Nhất Trung, bọn họ không cùng trường.

Lúc này nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó đi dưới hàng cây, cảm giác thật khó nói.

Trình Nhiên từ xa đã trêu: “ Diêu Bối Bối, là ai trước khi thi nói không muốn học cùng trường với mình, giờ bạn đổi trường có khi còn kịp.”

Diêu Bối Bối lè lưỡi ra quịt luôn, Du Hiểu cười hì hì khoác vai Trình Nhiên, Liễu Anh và Dương Hạ cười tủm tỉm, cùng nhau đi tới lớp.

Vậy là cuộc đời cao trung đã lặng lẽ mở ra như vậy đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận