Trùng Nhiên

Chương 586: Vạn vật sinh trưởng.

Không khí trong nhà Tần Thiên lúc này thật sự không biết dùng lời gì diễn tả nữa rồi, cha mẹ cô như chẳng biết phát tiết niềm vui này làm sao vậy, cứ thỉnh thoảng lại ôm con gái, chuyện ăn uống cũng quên luôn rồi. Mãi sau thấy chồng bấm di động gọi ai đó, mẹ Tần Thiên mới nhớ ra, giục Tần Thiên gọi điện cho giáo viên chỉ đạo của ca vũ đoàn.

Trương Nhung biết tin cũng vui mừng nói: “ Tất cả là nhờ vào thực lực và nỗ lực của em mười mấy năm liền, đặc biệt là những màn biểu diễn của em vào mùa hè vừa qua đã lọt vào mắt của người tuyển chọn nhân tài của đại học Thanh Viễn, nếu em không có thực lực đó, mọi người có tiến cử cũng vô ích.”

“ Thầy luôn quan sát em, gần đây em tiến bộ rất đột phá, rất tốt ... Mẹ em có ở bên cạnh không, nói chuyện có tiện không ... Thầy đoán không sai đâu, em có người trong lòng rồi hả? Vũ đạo là nghệ thuật, nghệ thuật là kết tinh của cảm ngộ trong cuộc sống, vũ đạo đẹp bao nhiêu, cũng là thế giới tình cảm của một người đẹp bấy nhiêu, nó phản ánh nội tâm chân thực một người. Em có được sự lột xác này, thầy mừng cho em.”

Tần Thiên trầm mặc, sau đó nhường điện thoại lại cho mẹ mình, Trương Nhung dặn mẹ cô liên hệ với phóng viên, kể từ nhỏ Tần Thiên đã thể hiện năng khiếu cùng yêu thích với vũ đạo thế nào, sau đó trải qua phấn đấu và khắc khổ luyện tập, vào đoàn ca vũ thanh thiếu niên, đạt được giải thưởng cuối cùng được đại học Thanh Viễn tuyển thẳng. Một mặt là tuyền truyền cho ca vũ đoàn bọn họ, mặt khác là trải đường cho tương lai của Tần Thiên ...

Phía bên kia cho cô đang cười ha hả, liên tục gọi điện thoại cho thân thích báo tin mừng, mẹ cô tiếp đó gọi điện cám ơn bạn bè mình, những người giúp tiến cử Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cha mẹ, cô không biết phải nói với họ ra sao.

Thực ra, cô có muốn đi đâu.

Tin tức Tần Thiên được tuyển thẳng vào đại học Thanh Viễn truyền tới Thập Trung, lại có thêm không biết bao người chúc mừng hâm mộ.

Tần Thiên vừa mới tới trường đã bị một đám nữ sinh tíu tít vây quanh reo hò rồi, chỉ là Viên Tuệ u oán trách, chuyện quan trọng như thế mà bạn không báo cho mình đầu tiên, mẹ bạn gọi điện cho mẹ mình mới biết.

Có người thật lòng chúc mừng, nhưng có những người khen cô lợi hại xong, trong lòng lại có cảm xúc khác, vì Tần Thiên đã được trường nghệ thuật hàng đầu lựa chọn rồi, không còn lo nghĩ gì nữa, còn bọn họ tiếp sau đó sẽ dấn thân vào ngày tháng tối tăm không có ngày mai.

Cô ấy có thể tiếp tục xem sách, nâng cao bản thân, có thể đi múa, mài rũa ký thuật của mình, thậm chí nếu muốn có thể xách ba lô lên đi du lịch, có vô khối thời gian tận hưởng cuộc sống. Còn bọn họ thì phải miệt mài phấn đấu gần một năm nữa, trong lòng làm sao có thể cân bằng được.

Trước kia không phải chưa có chuyện học sinh được tuyển thẳng mới đầu ai cũng thán phục chúc mừng, rồi dần dần bị tách rời khỏi tập thể trở nên lạc lõng. Thế nên mới có học sinh được tuyển thẳng khôn khéo nhận hết chuyện lặt vặt trong lớp về mình, như quét dọn vệ sinh, trở thành giai thoại.

Bất kể là thật lòng hay giả dối, người chúc mừng tới hết nhóm này tới nhóm khát, Viên Tuệ thấy Tần Thiên tỏ ra quá bình tĩnh, sau lại nghĩ, đại khái là vì giờ đã không cần lo nghĩ gì nữa rồi.

Nhưng Viên Tuệ dần dần nhận ra khác thường, cô thấy Tần Thiên bỗng trở nên trầm lắng hơn trước, thích ngồi nhìn từng áng mây trôi qua trên bầu trời, nhìn lá rụng xoay tròn trên mặt đất, thậm chí ngồi chống cằm trên thao trường nhìn đám nam sinh đá bóng dưới hoàng hôn, báo hại người ta dốc sức thể hiện tới tối mịt.

Trên sân bóng đã tối đó, Viên Tuệ nói với người bạn luôn khiến cô kiêu ngạo: “ Làm sao thế, hôm nay phóng viên báo Thiên Phủ tới phỏng vấn cũng chẳng thấy bạn nhiệt tình gì cả, có phải ai nói gì không hay không? Kệ họ đi người ta ghen tỵ ấy mà, bạn phải biết, bạn có được ngày hôm nay không phải do ngẫu nhiên, cũng không phải do cha mẹ bạn chạy khắp nơi nhờ và quan hệ, mà nhờ bạn có thiên phú, đồng thời cũng hết sức nỗ lực.”

Tần Thiên khẽ "ừ" một tiếng, mỉm cười với cô bạn, nhưng đáy mắt là u sầu không tan.

Viên Tuệ dừng một chút lại nói: “ Thật đấy, Tần Thiên, nhiều lúc nhìn bạn múa, mình cũng ngây người, cùng một động tác, cùng một kỹ thuật, mình cũng biết làm, sao bạn có thể múa đẹp như thế, múa ra cảm giác rồi ... Đó là thiên phú của bạn. Cha mình hay nói, vận mệnh là thứ chúng ta đôi khi không tin, nhưng sự thực là thế, có người sinh ra là để làm một việc gì đó, đồng thời sẽ đạt được thành tựu người khác không vươn tới được ở đó, chỉ sợ theo nhầm nghề mà thôi. Đây là cơ hội cho bạn, hãy nắm lấy đi, nếu không chúng ta thực sự phải đi thi với những người chỉ vùi đầu vào học thì nguy hiểm lắm, dù bạn có thi được, nhưng có thể vào được trường tốt như Thanh Viễn không?”

“ Thế nên Tần Thiên, đừng nghĩ nhiều nữa, đi lên con đường của bạn đi.”

Tần Thiên đã nhiều ngày không tới Thiên hành đạo quán rồi.

Hôm nay Tương Chu gặp được Tần Thiên có chút bất ngờ: “ Hả? Không phải nói năm thứ ba rồi, chỉ cuối tuần em mới tới sao, sao ngày thường cũng tới? Tới cũng tới rồi, anh vẫn tính tiền công cho em như cũ, đồng phục của em được bên hậu cần giặt rồi đấy, phơi khô để trong kho kìa.”

Tần Thiên đi vào chào mọi người, phục vụ viên trong quán đang bận rộn vẫn vui vẻ vẫy tay chào lại cô, cũng có vài khách quen gọi cô, cô mỉm cười đáp lại, nhìn cảnh tấp nập trong quán, tới đây cô luôn có cảm giác bình lặng, giống như con thuyền về cảng vậy.

Tương Chu chạy đi một lúc mang tờ báo tới, lật trang tư chỉ ảnh của Tần Thiên, mặc dù ảnh trên báo là đen trắng, chật lượng in rất tốt, trên bức ảnh Tần Thiên mặc váy liền thân, đứng dưới bức tường cổ rêu phong, đeo cúi sách nhỏ, chân sau hơi nhấc lên, hình tượng thiếu nữ vui tươi trong sáng.

Tần Thiên biết đây là bức ảnh do mẹ cô cung cấp, vì mẹ cô cũng dùng bức ảnh này cho vào tư liệu của cô nộp các nơi, không chỉ một lần nói với cô, mẹ cô thích nhất bức ảnh này, thanh xuân hoạt bát tươi sáng, nhà nào sinh ra được tiểu cô nương xinh đẹp như thế.

“ Lợi hại thật, anh không ngờ em có được nhiều giải thưởng như thế, anh chỉ muốn đi khoe khắp nơi đây là nhân viên của chúng tôi, ài, chỉ sợ người ta không tin, nói anh ba hoa bốc phét. “ Tương Chu giơ ngón cái: “ Giỏi! Tần Thiên, em giỏi thật đấy.”

Tần Thiên cười ngượng ngùng: “ Anh Tương, em muốn đi làm vài ngày.”

“ Không cần vội, không cần vội, đây là vinh hạnh của Thiên hành đạo quán, giờ anh chỉ lo trả lương cho em ít quá thôi. “ Tương Chu tấm tắc khen:

Tần Thiên ứng phó vài cầu rồi đi thay đồng phục, sau đó cầm khay đi, nhỏ nhẹ tới từng bàn hỏi xem khách cần gì, khi không có khách thì đi sắp xếp món đồ trong quán, cô làm việc rất chăm chỉ. Có người mới tới bê khay không vững, để đồ uống rơi xuống đất vỡ tan, cô chạy tới xin lỗi, sau đó bảo phục vụ viên mới kia tới bếp làm lại, còn cô thì lấy chổi quét dọn.

Đổ mảnh vỡ vào thùng rác, cất công cụ vào đúng chỗ, Tần Thiên quay đầu nhìn trong quán.

Ánh đèn sáng rực, những bàn gỗ thật chắc chắn, người chơi say sưa chinh chiến, thi thoảng phát ra tràng cười lớn, đập tay ăn mừng, hoặc ồ lên tiếc nuối.

Cô nhớ tới bản thân thời đến cái cốc cầm chẳng vững, nhớ khi đó lòng hoảng loạn bất an, nhớ khi đó sợ đi học, sợ về nhà, chỉ tới đây cô quên hết mọi chuyện, thời khắc như bị đẩy ra giữa cơn bão mặc cuộc đời quăng quật, nơi này như đôi cánh vững trãi bao bọc cô.

Những điều cô trải qua ở đây, giống như khi cô ở giữa sân khấu tự do thỏa sức bay nhảy.

Đều là trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận