Trùng Nhiên

Chương 378: Quá giảo hoạt.

Phục vụ viên thấy đối phương giọng điệu bất thiện thì lo lắng lắm, giả vờ đi tới chỗ Trình Nhiên khẽ đặt một cái bánh ngọt lên bàn, sợ y còn chưa biết chuyện.

Tương Chu nhìn về phía Trình Nhiên, thấy y vẫn không có phản ứng gì, tức là quyết định không đổi, liền dứt khoát đứng dậy: “ Tôi rất bận, lời ông chủ nói ra sẽ không thu hồi lại. Cho nên ý tốt của các vị thì chúng tôi nhận. Nhưng Thiên hành đạo quán không mở chi nhánh.”

Nghe vậy, vẻ ôn hòa giả tạo của Cẩu Chung Bân biến mất, đôi mắt dài hơi nheo lại như rắn độc.

Đoàn người đó đi rồi, Trình Nhiên ăn nốt cái bánh trên bàn dọn dẹp sách vở vào văn phòng, không lâu sau Tương Chu cũng vào theo.

Văn phòng chừng 20 mét vuông, vì Trình Nhiên không làm việc ở đây nên bài trí đơn giản, một bàn một ghế cùng một cái ghế sô pha hình chữ L, có thể dùng làm chỗ ngủ luôn.

Trình Nhiên lên tiếng trêu: “ Không chỉ bề ngoài giống Tiểu Mã Ca, vừa rồi anh nói chuyện với họ khí thế cũng giống lắm .... Đám người đó đều là kẻ lọc lõi trong nghề, trò này chắc đã từng làm rồi, kết quả anh đóng sập cửa trước mặt họ. Tôi chẳng lo bọn họ mở quán cạnh tranh, thậm chí mở ngay đối diện, tôi còn vỗ tay hoan nghênh, anh nói xem là vì sao?”

“ Vì mở quán mệt lắm, không nhẹ nhàng như bán board game. “ Đó là cảm tưởng của Tương Chu thời gian qua, chỉ có một chữ "mệt", vì tới nay với Tương Chu mà nói, cơ hội này không khác gì giấc mộng, hắn cực kỳ trân trọng, nên rất sợ có sai sót:

“ Chỉ thế thôi? “ Trình Nhiên hơi thất vọng, cứ nghĩ hắn phải có cảm ngộ gì chứ:

Tương Chu có chút tự ti, hắn học chuyên ngành kinh doanh thật, nhưng ở trường hạng bét, có chút ý nghĩ, nói ra sợ sai làm người ta cười, lúc này hết cách rồi, cắn răng nói: “ Chúng ta kinh doanh rất tốt, thậm chí quá tốt, tới bây giờ ngày ngày đều chật kín khách, người ta tất nhiên muốn học, cơn gió này thổi tới Thành Đô rồi, nhưng còn thành phố khác nữa. Giống như ... Giống như sóng người trong bóng đá, lần trước tôi đi xem đội Toàn Hưng Thành Đô đá ở Super League, gần đây đội bóng đá rất chán, tuy fan trung thành đi xem, khí thế không cao. Có một nhóm chừng mười mấy người, bọn họ hô lớn ‘vùng lên’, mới đầu chẳng ai phản ứng, nhưng họ kiên trì hô mãi, một vài người đứng dậy hô theo, khi tiếng hồ tạo thành đủ lớn, ở chỗ xa nhất cũng bắt chước, cảnh tượng đó tráng lệ vô cùng.”

“ Tôi nghĩ chuyện này cũng thế, càng nhiều người học theo chúng ta, Tam Quốc Sát càng dễ bán.”

Càng nói hắn càng cảm giác mình đúng, lòng thầm nghĩ, cha thì lặng lẽ mua Hoa Thông, con thì âm thầm mượn sức người khác, cái Trình gia này sao giảo hoạt thế.

“ Không tệ, không tệ, anh Tương sau này nhất định phải dũng cảm suy nghĩ, đừng ngại. “ Trình Nhiên cổ vũ:

“ Hắc hắc, gần đây có nghiên cứu lại ít sách vở, trước kia ở trong trường, học mấy thứ này cảm thấy mơ hồ trống rỗng, giờ nhận ra đều có đạo lý. “ Tương Chu nói có chút ngượng ngập:

Tiểu Mã Ca Tương Nhị Oa đúng là tuyển thủ loại hình học tập, không phải kiểu học tập ở trường, hắn là người biết học từ thực tế hơn, giao cho hắn cuốn sách bắt hắn nghiên cứu e là rất hữu hạn.

Đại đa số mọi người hùa theo người thành công, nhìn chằm chằm xem đối phương vì sao thành công, mua các loại sách của người ta về ngấu nghiến. Nhưng có những người khác biệt, bọn họ trải qua cuộc sống tôi luyện, bọn họ không học thành công mà nhìn thấy chỗ thất bại trước tiên, sau đó mới tổng kết kinh nghiệm né tránh nó. Đương nhiên chỉ nhắm vào thất bại mà sợ đầu sợ đuôi, cũng có người đột phá hi vọng trong đó, tranh lấy một con đường.

Tương Chu chắc chắn là người có năng lực, thậm chí có thể nói là trí dũng song toàn, nhưng trước giờ bị hoàn cảnh xung quanh gông cùm, không bật lên được.

Cùng Trình Nhiên làm Thiên hành đạo quán, hắn mới nhìn thấy Trình Nhiên ở đằng sau thúc đẩy từng chuyện một, đặc biệt là Trình Tề tới đưa hàng board game, trực tiếp nói rõ là ông chủ công ty Liên Chúng, anh họ của Trình Nhiên, chính hai anh em họ một tay khơi lên phong trào board game này, thế này mà hắn còn không hiểu vì sao Trình Nhiên muốn làm quán cà phê board game thì quá ngu ngốc rồi.

Nhất là hôm nay, nhìn thấy đám người Cẩu Chung Bân tìm tới tận nơi "đàm phán", lại càng khẳng định.

Y mượn sức người khác.

Tương Chu đặt mình vào thử vị trí Trình Nhiên, Thiên hành đạo quán đúng là không sợ chiến tranh, vì bản thân chính là người bán súng đạn, đánh nhau càng to, y càng bán được nhiều vũ khí.

Hắn học kinh tế không vứt đi đâu, căn cứ nguyên lý kinh tế học, kỳ thực càng có nhiều cạnh tranh tự do gia nhập, càng kích thích nhu cậu nội tại, thị trường càng lớn, hệ sinh thái càng tốt, độ nhận biết và lượng tiêu thụ Tam Quốc Sát càng tăng.

Đương nhiên bản lậu sẽ tràn lan, nhưng ít nhất là ở địa điểm chính quy một chút kỳ thực không ngại dùng phiên bản tốt hơn, chơi được lâu hơn. Chính nhờ thế Trình Nhiên có thể nâng chất lượng của board game, đưa ra phiên bản đặc biệt để bàn cho những thương nhân này.

| Đúng là đạo lý đều ở trong sách, nhưng nếu chỉ biết nghe theo sách vở thì chẳng bằng đừng đọc sách, quan trọng nhất vẫn là vận dụng linh hoạt, nếu chiếu theo sách mà làm, anh sẽ thấy nó khác hiện thực một vạn tám nghìn dặm.”

Kinh nghiệm cần tích lũy, nhưng trong thực tế không phải là đánh quái lên cấp lên kỹ năng như trong game, mà là mỗi lần vấp ngã là một lần khôn, có thêm tri thức giúp chúng ta từ những thất bại đó nhìn ra được thứ hữu dụng.

Nói xong Trình Nhiên thấy mình nói hơi quá rồi, hết sức quen tay làm bộ mặt ngây thơ vô hại:” Cho nên anh Tương, đại khái là thế đấy, tôi cũng chỉ nghe cha tôi nói thế.”

Tương Chu bỗng nhiên thấy sởn gai ốc: “ Cậu cứ gọi tôi là Tương Nhị Oa dễ chịu hơn, gọi là anh Tương, tôi nghe sờ sợ ...”

Bộ dạng Trình Nhiên vừa nãy nào giống học sinh cao trung, chẳng khác gì giáo viên trong trường hắn mới đúng, nhưng như thế hắn dễ tiếp nhận hơn.

Trình Nhiên hơi đỏ mặt, vì phải che giấu bản thân sao cho "sống đúng với tuổi", nên trước mặt người khác, thường làm ra vẻ ngây thơ vô tội, nhất là trước mặt mẹ, đâm ra thành thói quen rồi, thi thoảng vô tình làm vài hành vi “đáng yêu”.

Nếu mình nhìn thấy mình trong gương chắc cũng sởn gai ốc.

“ Chúng ta thực sự không mở chi nhánh nữa à? “ Tương Chu còn có chút tiếc nuối, tuổi trẻ mà, ai chả thích làm thật to, thật lớn:

“ Chắc chắn, phải đảm bảo nơi này là độc nhất vô nhị. “ Trình Nhiên nghiêm túc khẳng định lại quan điểm của mình, chỉ tay lên trời: “ Tin tôi đi, nếu chúng ta làm tốt, rồi một ngày người ta đi vào đây, sẽ giống tới thánh đường, chỗ khác không thể so sánh.”

Tương Chu gật đầu, dù sao hắn cũng là người làm công, nghĩ tới đó hơi ngần ngừ: “ Vì sao lại là tôi, Trình Nhiên, vì sao cậu chọn tôi?”

Nói xong ngồi thẳng lên như cột cờ, đợi Trình Nhiên nói một tràng lý luận giống vừa rồi, ai ngờ Trình Nhiên nói: “ Vì lúc đầu nhìn thấy anh, tôi nghĩ ngay tới Tiểu Mã Ca mà Châu Nhuận Phát đóng, thấy anh có thần vận. Tưởng tượng nếu có một nơi thế này, anh mặc đồ tây, đi vào sâu trong thánh điện, quay đầu lại nhếch mép cười một cái ... Không phải hệt trong phim à?”

Tương Chu không biết Trình Nhiên nói thật hay đùa, chuyện lớn như thế, sao có thể coi như trò chơi: “ Thế thôi sao?”

“ Nếu không anh còn nghĩ là thế nào?”

“ Thì ít nhất cũng phải là cậu thấy tôi là người chịu khó, từng trải qua nhiều công việc ... Hoặc vì Hoa Thông bị Phục Long thu mua, giờ mọi người phải nhìn mặt cha cậu mà sống, nên dễ khống chế tôi ....”

Tên này vắt óc nghĩ ra kịch bản cho phim chủ tịch bá đạo đấy à, Trình Nhiên nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng buột miệng nói một câu Khương Hồng Thược hay dùng: “ Anh nghĩ nhiều rồi.”

Thế là Tương Chu có chút mơ hồ, không ngờ Trình Nhiên lựa chọn mình tùy tiện như vậy, không khảo sát, không thăm dò, hắn không khỏi nghĩ, nếu mình lén thụt két, ông chủ ngồi chơi như y, chắc chắn chẳng biết gì.

Thói đời này còn ít loại người như thế sao? Chưa nói ngoài xã hội, ngay trong trường hắn thôi, có vài học sinh thuê địa điểm nhỏ góp tiền với bạn mở hiệu trang phục, cắt tóc gì đó, quá nửa là không có kết cục tốt ... Sao Trình Nhiên có thể buông tay thứ lớn như vậy.

Chẳng lẽ vì là đại công tử của Phục Long nên thích gì làm nấy.

Nhưng mà nghe Trình Nhiên chẳng che giấu gì, nói hết kế hoạch tương lai, thậm chí chỉ dẫn mình, Tương Chu cảm động, thấy kẻ sĩ phải chết vì tri kỷ mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận