Trùng Nhiên

Chương 629: Hai nhóm người. (2)

Phía anh Lỗi đang bàn luận thì trong tầm mắt thấy có người từ cửa sau hối quán đi tới phía rừng đào bên này, mấy nam nhân trung niên, tựa hồ bàn công việc.

Anh Hồ đứng giữa đám đông, mặc chiếc áo da đen, tóc vuốt keo chải ngược, có vài phần phong thái tài tử Hong Kong, nói với đám đông: “ Chủ tịch ủy ban Trí công đảng Thành Đô ... Trí công đảng là gì á, không biết à? Cho nên bọn mày phải học hỏi nhiều vào, biết Hồng Môn chứ? Phim Hong Kong hay nói tới đó, hội chủ Thiên Địa Hội Trần Cận Nam sư phụ của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký chính là người sáng lập nó, năm xưa Tôn Trung Sơn cũng gia nhập Hồng Môn. Hồng Môn chia làm ba phân đà, Mỹ, Đài Loan, Trung Quốc, bây giờ Hồng Môn ở Trung Quốc không gọi là Hồng Môn, gọi là Trí công đảng.”

“ Người đó tên Cao Tu Hiền, nói ra bằng với đường chủ Hồng Môn Thành Đô. Đừng xem thường họ, nhiều vụ đầu tư hải ngoại của Thành Đô tới từ Trí công đảng, vì họ có tài nguyên nhân mạch ở nước ngoài, cho nên làm trung gian.”

Đó là điểm anh Hồ được đám công tử ca thán phục, trong giới này, hắn thuộc loại kiến thức hơn người, lại còn có sự nghiệp riêng, thế nên với đám thanh niên trên dưới 20, tuyệt đại đa số ngửa tay xin tiền gia đình này, uy vọng rất lớn.

Cả đám nhìn về phía Cao Tu Hiền, nói tới Trí dân đảng thì cả đám mù mờ, chứ nói tới Hồng Môn, nói tới Thiên Địa Hội ở mảnh đất còn đậm không khí giang hồ như Thành Đô, có ai không biết, thế nên nhìn Cao Tu Hiền với ánh mắt nhìn nhân vật lớn.

Nhân vật lớn đó lúc này tạm dừng trò chuyện với người xung quanh, nói: “ Tôi gặp người quen rồi.”

Trình Nhiên đang đi qua gần đấy thì thấy có người trung niên đứng lại vẫy tay với mình thì hơi bất ngờ, thoáng cái nhớ ra, ấn tượng của y với Cao Tu Hiền hôm đó trong bữa cơm nhà Khương Hồng Thược là lúc nào cũng cười, nói không nhiều. Đối phương nhận ra mình y liền đứng lại lẽ phép chào hỏi: “ Chú Cao, chú vẫn còn nhớ cháu ạ.”

“ Ha ha ha, làm sao không nhớ, hôm đó cháu nói chuyện rất hay, tôn trọng mà không mù quáng sùng bái phương tây, hiếm có. “ Cao Tu Hiền cười ha hả, nói khách khí thế thôi chứ chủ yếu là do khi đó Khương Hồng Thược chủ động dẫn chàng trai này lên phòng mình, bọn họ đều là cốt cán của Khương hệ trong tỉnh, có ai không thầm ghi nhớ trong lòng đâu:

Tất nhiên lý do đó không nói ra ở đây.

“ Cám ơn chú Cao khẳng định, sau này cháu tiếp tục cố gắng, học tập anh Cao Lâm. “ Trình Nhiên quay sang giải thích với Tạ Phi Bạch: “ Lần trước tới nhà Hồng Thược ăn cơm gặp chú Cao, có nói chuyện một lúc.”

Hai bên hàn huyên vài câu, kỳ thực nếu chỉ thấy Trình Nhiên thôi thì Cao Tu Hiền cũng không đứng lại đâu, chủ yếu thấy Tạ Phi Bạch, ông ta gặp qua vài lần, đều đi cùng Tạ Hậu Minh, Tạ Hậu Minh thì tất nhiên là vị cường nhân rồi, mọi người khó tránh khỏi đánh giá từ nhiều góc độ, hơn nữa Cao Tu Hiền biết vài "sự tích" về con trai Tạ Hậu Minh.

Nếu chỉ có Tạ Phi Bạch thôi, Cao Tu Hiền cũng không đứng lại, như thế dấu vết quá rõ ràng, nên lấy cái cớ Trình Nhiên đứng lại giao lưu.

Nhân vật chính trị khôn khéo thế đấy, người ngoài nhìn vào nghĩ vỡ đầu cũng không thấy thứ ngoắt ngoéo bên trong.

Trò chuyện vài câu Cao Tu Hiền xua tay: “ Được rồi, nhìn thấy cháu nên chú nói vài câu thôi, đi chơi với bạn đi, không cần bồi tiếp ông già buồn chán này nữa.”

Quay lưng đi rồi Cao Tu Hiền vẫn cười, nghĩ tới câu nói kia của Trình Nhiên, vừa lễ phép cám ơn còn khéo léo đề cao con mình một phen, lòng không khỏi khoan khoái.

Ha ha, thằng nhóc đó cũng thú vị.

Tới Long Tuyền Sơn tất nhiên là phải ăn cơm, đùi dê nướng là số một, Trình Nhiên trên bàn tiệc đánh chén thỏa thuê, có điều thi thoảng phải ứng phó với người vì mẹ mình mà tới mời rượu mời đồ uống. Chuyện này thì Trình Nhiên thuần thục lắm, buông đũa một cái cầm chén lên tươi cười nói những lời làm người ta hớn hở tán dương, uống xong ngồi xuống nhặt đũa tiếp tục cùng Tạ Phi Bạch tranh cướp thức ăn.

Chỉ có điều bàn Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch ngồi luôn bị đám anh Hồ nhìn chằm chằm, vừa rồi bọn họ một phen đứng lại trò chuyện với Cao Tu Hiền lọt vào trong mắt.

Trong suy nghĩ bọn chúng, nếu chỉ là một tiểu bối bình thường, Cao Tu Hiền nhất định không đứng lại nói chuyện như thế, chẳng lẽ là hai bên khá thân thiết? Hoặc thân thích gì đó.

Đổi lại là bọn họ, Cao Tu Hiền chắc không nhìn lấy một cái ấy chứ.

Những kẻ lúc nãy bỏ Tạ Phi Bạch chạy sang lấy lòng anh Hồ nhìn bàn Tạ Phi Bạch cười nói vui vẻ, có chút ăn không vào, trong mắt đám công tử ca này, vòng giao tiếp đại biểu cho tầng cấp, mà bọn họ đã chọn tầng cấp thấp hơn rồi.

Kẻ lạc hậu sẽ bị thế giới vứt bỏ.

Đợi ăn no rồi đám Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch đi dào trong sơn trang, hít thở không khí trong lành đồng thời để tiêu cơm, Tạ Phi Bạch cứ liên tục nói Trình Nhiên tham ăn tục uống làm hắn mất mặt, Trình Nhiên lờ hắn đi, tôn chỉ của y ăn uống mà còn phải nhìn trước ngó sau thì thà chẳng ăn còn hơn.

Có hai người đi tới, một là nam tử tên Chung Tuấn, lúc nãy bị gọi đi: “ Anh Tạ ... Đây là anh Trình ạ, mọi người hay nói tới anh …”

Rồi chỉ về phía đám anh Hồ ở bên trong cái đình cách con đường đi bộ, vài người bên đó vẫy vẫy tay, tươi cười, bất kể là có thấy không, sau này gặp lại coi như là "đã gặp" rồi, thế sẽ có cái cớ bắt chuyện.

Vương Đức Tiêu lớn tiếng gọi: “ Phi Bạch, có rảnh không, sang chỗ anh Hồ ngồi chút, anh Hồ có vụ làm ăn muốn bàn bạc, mọi người cùng ngồi nói chuyện.”

Nhìn sang bên đó, thanh niên gọi là anh Hồ giống như đang giảng kinh, một đám không ngừng gật đầu, cứ như là bán đa cấp, nên hắn không chủ động sang đó, đám Tạ Phi Bạch đi sang là hiển nhiên.

Đặng Duy cười khẩy: “ Làm ăn à? Anh Hồ có vụ gì mà gọi bọn này làm cùng thế, rộng rãi quá.”

Vương Đức Tiêu gọi thẳng tên Tạ Phi Bạch chứ không gọi là "anh Tạ", thấy ở đây chỉ có Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch đủ tư cách đối thoại với mình, thế mà có tên xen vào mỉa mai, áp bất mãn xuống: “ Có tiền cùng kiếm mà, đi nào, anh Hồ đang nói đấy.”

Trình Nhiên không hiểu cái giới này, cũng chưa từng hứng thú tìm hiểu, liếc mắt nhìn Tạ Phi Bạch, ý bảo tùy mày thôi, Tạ Phi Bạch nhún vai kiểu sao cũng được, rồi đi tới.

Anh Hồ thấy đám Tạ Phi Bạch, Trình Nhiên đi tới thì càng ngồi vững vàng, chi liếc mắt một cái, trước mặt hắn là mấy cục đá, hắn lấy đó giảng giải:

“ ... Đây là tầng thượng, phòng bao nhiều, đủ rộng, đánh bài mà, không cần phải tuyên truyền, chỉ cần các cậu dẫn người tới, bên tôi tính cậu một phần, nếu mà chơi lớn, sẽ cho cậu phần trăm, nếu lập nên được cả mạng lưới, sẽ cho nhập cổ phần ...”

Trong nhóm này một số ít tuổi không tham gia đề tài này, tự biết đây không phải chuyện mình có thể can dự, còn những người trưởng thành hơn bắt đầu tính toán, có người hỏi: “ Một khi thu nhập lớn, sẽ không có ai tra chứ?”

“ Tra á, ai dám tra? Cho dù có người báo lên trên thì chỉ cần một cú điện thoại là áp xuống ngay. Các cậu nghĩ ai cũng có thể tùy tiện mở quán chơi bài chắc, mỗi bàn đánh tới hàng vạn là chuyện thường, ai không có quan hệ? Ai dám tra ?”

Trình Nhiên không nghe từ đầu nhưng đoán ra rồi, sòng bạc phi pháp, chuyên môn cung cấp nơi "đánh mạt chược" cho một số người, thực ra nói là chỗ đánh bạc cũng không hoàn toàn chính xác, thường là thông qua đánh bài để thiết lập quan hệ, trao đổi lợi ích, trung gian bắc cầu gì đó, tất cả hợp thức hóa qua đánh bại. Tất nhiên là hợp thức hóa ở trong ngoặc kép thôi, vì dù sao cũng là hoạt động phi pháp.

Làm gì có chuyện an toàn tuyệt đối như anh Hồ nói, cái thứ này dựa quan hệ làm nho nhỏ còn được, lớn lên thì không ai bỏ qua cho đâu, chỗ dựa nào cũng chết thôi, mà cất kể là kẻ chơi bạc hay tổ chức đánh bạc thì sẽ càng chơi càng lớn. Có khi vài năm nữa đám anh Hồ cũng nằm trong số đó.

Anh Hồ rút ra một điếu Trung Hoa, đưa lên mép, liền có người châm lửa hộ, vừa nhả khói vừa nói: “ Thế nào Phi Bạch, tôi biết cậu làm quán net, nhưng cái này kiếm tiền nhiều hơn hẳn kiểu cò con đó, cậu tham gia vào, bằng quan hệ của nhà cậu, tôi đảm bảo nửa năm cậu kiếm cái Mercedes phóng ầm ầm. Còn người anh em là Trình Nhiên hả, muốn cùng kiếm tiền không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận