Trùng Nhiên

Chương 85: Cuộc đời chẳng lúc nào thiếu chông gai ! (3)

Nói ra thì Đồng Điền cũng là bạn từ nhỏ của Trình Nhiên, có điều cái thằng quỷ sứ đó để lại không ít ấn tượng xấu với con gái nhà người ta. Ví như cô bé như búp bê vậy mà nó nỡ lòng nào dẫn con người ta chui bếp sau, lấy xương đi trêu chọc chó hoang ... Đi ra sau quầy bar nhặt nắp bia chơi chẳng hạn. Đồng Điền là cô bé ngoan, không bao giờ làm mấy việc đó.

Rồi sau này không biết vì sao Đồng Bằng không cho con gái tới đơn vị nữa, đoán chừng sợ bị con mình làm hư.

Nghĩ tới chuyện đó, Từ Lan áy náy lắm.

Người ta nói giáo dục gia đình sẽ ảnh hưởng lớn tới con cái, cô và Trình Phi Dương đều không có văn hóa quá cao, Trình Phi Dương là người tham công tiếc việc, còn cô cũng thế, suốt ngày bận bịu, nên Trình Nhiên được nuôi theo kiểu chăn dê ... Thế nên học tập làm sao mà so với con người ta được.

Văn phòng của Từ Lan ở phía trước, mặc dù đề tài họ đang nói làm cô chột dạ, Viên Xuân thế nào chẳng tóm lấy cơ hội này để ngọt nhạt, nhưng chẳng có lý nào đi tới đây còn lùi lại, Từ Lan cũng là người mạnh mẽ hiếu thắng, không chịu thua kém ai, nên đi tới lên tiếng chào: “ Tổng giám đốc.”

Đồng Điền hai tay đặt trước bụng, hơi cúi một chút: “ Cháu chào dì Từ.”

Một tiếng chào đã làm Từ Lan thích rồi, cô bé vừa xinh xắn, lại còn lễ phép như vậy, ai không yêu cho được: “ Điền Điền tới chơi à, đã thành đại cô nương rồi đấy, nhanh quá.”

“ Hôm nay có thành tích trung khảo, cháu ra ngoài mua đồ, chưa về nhà nên muốn đi qua đây nhờ cha cháu tra hộ điểm.”

Viên Xuân ở bên vội vàng xen vào cứ như sợ bị người ta cướp mất lời thoại ấy: “ Tra được rồi, Điền Điền thi được những 657 điểm đấy, thực sự là quá cao mà, điểm này thì vào Nhất Trung là cái chắc rồi.”

Đồng Bằng khiêm tốn xoa đầu con gái: “ Chưa nói trước được, dù sao chưa có điểm chuẩn mà, nghe nói năm nay đề dễ, nên điểm cao.”

“ Úi, tổng giám đốc, anh khiêm tốn quá, điểm vào Nhất Trung năm cao nhất cũng chỉ tới 640 điểm thôi, cứ cho là năm nay có cao hơn nữa cũng hơn được bao điểm chứ? Điền Điền nhà anh những sáu trăm năm mấy mà, cao hơn mức cao nhất mười mấy hai mươi điểm rồi. Ở mức này, đừng nói hai mươi điểm, hơn mười điểm thôi cũng đã là cấp bậc khác hẳn rồi còn gì. “ Cái giọng liếng thoắng của Viên Xuân vang khắp hành lang, nói nhiều vậy mà không va vấp mảy may, kể ra cũng là một loại tài năng.

“ Anh xem, cái thằng Viên Lỗi nhà tôi đấy, bị trò bóng rổ làm hại rồi, tâm tư đặt ở hết giải đấu này tới giải đấu khác, chẳng còn thời gian học tập. Thi được mỗi 602 điểm, thiếu chút nữa xuống mốc 600. Khẳng định không đạt điểm chuẩn, tôi tính là phải thiếu 20 điểm, may mà nó có giải thưởng nên cộng ít điểm, khi khi suýt xoát đủ, nếu không à, phải đóng hơn vạn đồng tiền xây dựng trường ... Nào được như Điền Điền, thi tốt quá ....”

“ Chơi bóng rổ tốt mà, con trai phải tham gia thể thao, như vậy mới mạnh mẽ .” Con gái thi tốt như thế, tâm tình Đồng Bằng cũng phơi phới, dù bình thường không ưa Viên Xuân thế lợi nói nhiều, song lúc này cũng khen vài tiếng.

Nghe bọn họ khen nhau Từ Lan ở bên cạnh không dám nói câu nào, định xin phép về phòng làm việc thì Viên Xuân đã chặn lại rồi, giọng kéo dài ra, ngọt tới giả: “ À Từ Lan này, Trình Nhiên được bao nhiêu điểm ấy nhỉ, nghe nói đang phấn đấu vào Tứ Trung phải không?”

Ở đơn vị cũng có vài người quan tâm tới chuyện học tập của Trình Nhiên, Từ Lan bình thường cũng không nói thật sức học của con đâu, mặt mũi nào mà nói, chỉ đáp qua loa thôi. Người khác biết ý nên không truy hỏi, nhìn là biết không tốt rồi. Thế nhưng có lần cô cãi nhau kịch liệt với Trình Phi Dương, đến đơn vị đem tâm sự trút ra với mấy người chị lớn tuổi, nói chuyện nọ xọ chuyện kia, không khỏi kể ra lo lắng về thành tích của con trai ... Không ngờ truyền tới tai Viên Xuân.

Đừng thấy Viên Xuân suốt ngày than vãn con mình ham chơi bóng rổ bỏ bê học hành, kỳ thực cô ta thích lắm đấy, làm gì có ai chê con theo kiểu " Được giải nhất thì làm được gì chứ, thành tích học tập lại xuống, lần này đứng thứ 9 trong lớp, tôi cứ lo nát lòng, sau này biết làm sao."

Mọi người miễn cưỡng nói vài câu, chẳng may mà lỡ miệng khen con cô ta dù chỉ một câu thì chết rồi, bị kém sang bên than phiền nửa buổi con mình "kém cỏi" ra sao.

Viên Xuân thích thủ đoạn nho nhỏ, làm việc gian dối lười biếng, Từ Lan thì nóng tính, gặp chuyện chướng tai gai mắt sẽ nói ngay, nên hai người chẳng ưa nhau.

Năng lực làm việc của Từ Lan thì ai cũng thừa nhận, quan hệ với đồng nghiệp tốt, còn là nhân viên lâu năm, vị trí ở đơn vị rất vững chắc. Viên Xuân dù lắm thủ đoạn không làm gì được, thành ra thường quay sang mỉa mai Trình Nhiên.

Giờ Đồng Điền 657, chắc chắn vào Nhất Trung, con trai Viên Xuân cũng hơn 600, dựa vào điểm cộng từ thành tích thể thao, vào Nhất Trung hẳn không lo gì.

Vậy mà lại nói một câu "Trình Nhiên đang phấn đấu vào Tứ Trung", hàm ý quá lộ liễu rồi.

Chỉ là Từ Lan không có tâm trạng mà đôi co với Viên Xuân, năm ngoái Tứ Trung cũng lấy những 540 điểm cơ, mà con cô thì thi thử được 422 điểm, cộng thể dục là 472, vẫn còn kém quá xa.

Mặc dù điểm thấp hơn thì đóng tiền xây dựng sẽ được vào học, nhưng mà kém hơn 40 điểm thì đóng bao nhiêu tiền cũng vô ích.

Nghĩa là Trình Nhiên phải thi được 500 điểm, hơn thành tích bình thường tới 30 điểm.

Làm được sao? Mặc dù tháng cuối cùng Trình Nhiên đã rất nỗ lực, nhưng mà cô cũng không quá hi vọng vào kỳ tích.

“ Sao thế chị Từ, Trình Nhiên được bao điểm? “ Viên Xuân thấy Từ Lan không đáp lời mình thì truy hỏi.

“ À, tôi chưa tra. “ Từ Lan ấp úng.

“ Vậy mau tra đi, tôi nói chị này, làm mẹ kiểu gì, chuyện quan trọng như thế mà không đặt lên hàng đầu.” Giọng Viên Xuân cao vút lên 80 độ, làm như vẻ bất bình thay Trình Nhiên lắm, còn hết sức nhiệt tình kéo Từ Lan vào văn phòng, nhắc điện thoại lên: “ Chị đọc mã số dự thi của Trình Nhiên đi, tôi tra cho, chị thật đúng là, thằng bé chắc đang mong lắm, phải báo tin mừng cho nó chứ ... Bao nhiêu, chị đọc, tôi hỏi cho …”

Có một tích tắc Từ Lan cực kỳ muốn cầm cái điện thoại vuông vức như viên gạch kia đập vào mặt Viên Xuân cho hả.

Chỉ là Đồng Bằng cũng vào phòng rồi, hiển nhiên vị tổng giám đốc này cũng rất nhiệt tình với chuyện học tập của con cái.

Đồng Điền ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Từ Lan giờ cưỡi hổ khó xuống, cô là người rất quật cường, chuyện người khác nói cô không làm được, vậy cô nhất định phải làm cho được, vì cô rất thích thể diện.

Nhưng con trai là điểm yếu của cô, cô có thể thẳng thắn chỉ tích Viên Xuân làm việc không nhiệt tình, ở chuyện này yếu thế tới đáng thương.

Mất mặt là chuyện nhỏ, sợ là sợ con trai ngay cả Tứ Trung cũng không đỗ nổi.

Chuyện cần tới cũng phải tới, né trách không cách nào.

Từ Lan lấy số tay báo số, Viên Xuân gọi vào đường dây nóng, lúc này là trưa rồi, nên đa phần tra được điểm, gọi một cái là thông ngay.

“ Lại còn phải nhập mã số dự thi lần nữa à, phiền thật đấy ... Tên thí sinh là Trình Nhiên, vâng, đúng vậy. “ Viên Xuân tâm tình cực tốt, chỉ Từ Lan: “ Tôi đọc điểm cho chị chép nhé.”

Từ Lan lục ví, trong lúc tâm thần bất an, nhất thời không tìm ra bút.

Đồng Điền nhanh chóng lấy bút của mình ra: “ Dì Từ, dì dùng tạm đi ạ.”

Phía bên kia giọng Viên Xuân to như muốn cả phố nghe thấy:

- Số học ... 146 điểm ... Hả? Bao nhiêu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận