Trùng Nhiên

Chương 175: Tiền mờ cả mắt. (2)

Ở hoạt động của câu lạc bộ văn học, Tần Tây Trăn còn ra mặt đệm dương cầm cho một tiết mục tiểu phẩm văn học, khiến ở dưới có người phải hỏi, đây là ai, kỹ thuật đàn này không thua Nhiếp Thiến Nam ở khoa dương cầm. Người hỏi câu đó thường chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ, đến chủ tịch hội học sinh tiền nhiệm mà còn không biết, loại này không đáng nói chuyện.

Trong hoạt động của câu lạc bộ ghita, Tần Tây Trăn ngồi trên cái ghế nhỏ, cả sân khấu chỉ có một luồng ánh sáng trắng chiếu vào cô, cô đàn một bài Lá rụng. Ánh đèn chiếu vào cô cứ nhỏ dần, tiếng đàn xa xăm dần biến mất, cô chìm vào trong bóng tối sân khấu, nhưng mỗi người khẳng định trước khi ánh sáng tắt hẳn, Tần học tỷ đã nhìn mình với ánh mắt ôn nhu.

Khi đèn sáng lên, người đã không còn, dư âm thì vấn vít ba ngày.

Đúng là nhân vật trong truyền thuyết.

Không cần phải nói thêm nữa, hoạt động cuối năm của các câu lạc bộ năm năm nay sức hút tăng vọt, nhiều câu lạc bộ lần đầu nếm được mật ngọt người nghe ngồi đầy khán phòng là thế nào.

Có điều trong quá trình đó cũng có sự cố nhỏ chen ngang.

Giáo viên chỉ đạo hội học sinh Lô Ngọc Ba trước kia là bạn học của Tần Tây Trăn, giờ ở lại trường phân quản công tác của hội học sinh, không ngờ rằng nữ thần năm xưa mình ngưỡng mộ bốn năm cũng có ngày cần nhờ tới mình, định lên giọng quan cách với Tần Tây Trăn một chút.

Hắn nói rằng hội học sinh bọn họ kinh phí hữu hạn, chỉ được phê 500 đồng tiền quà tặng, cho nên chỉ mua 10 bộ Tan Quốc Sát, nhưng mà nể mặt bạn cũ, phá lệ mua 20 bộ.

Tần Tây Trăn chỉ khách sáo nói với hắn thôi. Đùa gì chứ, cô từng làm chủ tịch hội học sinh đấy, sớm thông qua ban hậu cần trường rồi, người ta đặt 30 bộ, tới chỗ Lô Ngọc Ba lại thành 20 bộ là nể mặt lắm rồi.

Cô cũng chẳng vạch trần làm gì, Lô Ngọc Ba không biết lại còn cứ đi theo khoe khoang mình có quan hệ tốt với lãnh đạo, có thể nói đỡ, tạo điều kiện cho Tần Tây Trăn . Suốt hoạt động, Lô Ngọc Ba bám lấy Tần Tây Trăn như keo, có điều Tần Tây Trăn chẳng thiếu người ủng hộ, luôn đợi lúc thích hợp như hắn đang muốn giữ Tần Tây Trăn ở lại ăn cơm là chen ngang.

Sau khi hoạt động kết thúc, Lô Ngọc Ba cũng ở trong ban giám khảo thấy Tần Tây Trăn đứng dậy ra ngoài cửa, hắn cũng bám theo, thấy cô đi về phía nhà vệ sinh nữ liền đứng ở ngoài cửa đợi. Kết quả đợi một hồi có linh cảm không ổn, lập tức chạy ra cầu thang xoắn ốc, vừa vặn thấy mép váy đen của Tần Tây Trăn thoáng qua.

Hắn vội vàng nhảy cóc liền hai ba bước đuổi theo, lòng nhen lên ngọn lửa giận, vừa gọi lớn "Tây Trăn! Tây Trăn!" vừa truy đuổi, chạy hết cầu thang, men theo hành lang dài tìm kiếm, lát sau rời lầu, hướng về phía vườn hoa.

Lát sau hắn quay về, mày nhíu chặt kiểm tra chỗ Tần Tây Trăn có thể đi tới hai vòng, cuối cùng phải chấp nhận mình bị người ta cắt đuôi rồi.

Hắn đứng ở trước bồn hoa đá mấy cái :" Mẹ nó chứ, làm cao cái mẹ gì, tưởng mình là nữ thần thật à, chẳng phải giờ đi làm đứa tiếp thị bán hàng sao? Con đĩ ..."

Chửi mắng mấy câu cho hả giận sau đó mặt hầm hầm bỏ đi.

Thế nhưng không biết rằng Tần Tây Trăn cách hắn một khúc rẽ mà thôi, cô dựa người vào tường, câu chửi vừa rồi cô nghe rất rõ.

Hết giờ tự học tối, Trình Nhiên bảo Du Hiểu về nhà trước, mình còn có chút việc không về cùng được.

Khi đó Dương Hạ cũng ở bên cạnh, gần đây bọn họ thường về cùng nhau, nên cô hỏi: “ Muộn như vậy rồi cậu không về nhà mà còn đi đâu? Cậu cẩn thận đấy, mẹ cậu hỏi bọn mình còn che đậy cho.”

“ Nữ nhân đừng quản nam nhân nhiều như thế, mình chỉ ra ngoài gặp người ta trò chuyện, bạn về nhà sớm đi là được. “ Trình Nhiên học điệu bộ trong bộ phim truyền hình rất nổi gần đây, mẹ y xem suốt, bọn con gái trong lớp cũng bàn tán, câu này vốn là của người chồng nói với người vợ quản lý quá chặt:

Xung quanh quả nhiên có không ít người nhận ra câu này, nhao nhao lên.

“ Trình Nhiên, thật man đấy!”

“ Rất có khí phách.”

“ Dương Hạ, về nhà đợi là được, đừng quản nhiều như thế?”

Dương Hạ mặt đỏ bừng, phì một cái: “ Ai mà thèm quản cậu chứ?” Nói xong quay ngoắt người đi luôn.

Trình Nhiên thở phào, y biết mình nói câu đó thế nào cũng làm Dương Hạ tức giận mà bỏ đi mà. Thế là có thể về một mình rồi, đợi cả lớp không còn ai, Trình Nhiên rời trường, đi qua một con ngõ nhỏ, tới quán ăn, Tầy Tây Trăng đã đợi sẵn rồi.

Cô mặc bộ váy đen ren cầu kỳ, khoác chiếc áo ngoài dạ, khuôn mặt xinh đẹp hôm nay trang điểm tỉ mỉ, hai bông tai hình thỏ đen đeo trên vành tai trắng nõn hết sức đáng yêu. Tóc chải kiểu công chúa, tóc mái rũ xuống mí mắt, phối hợp khuôn mặt nhỏ, so với vẻ đẹp đoan trang khi ở trên lớp thêm vài phần vui tươi thiếu nữ. Tay chống lên bàn, ánh mắt chẳng hề có tiêu điểm, không biết thả hồn đi đâu rồi.

Cô cứ ngồi như thế ở đó chẳng biết bao lâu, nếu như là người không quen ngẫu nhiên bắt gặp một cảnh như thế, chắn chắn rung động sâu sắc. Nếu cảnh tượng này là bức tranh, vậy cô chính là người trong tranh ánh mắt đượm chút ưu thương.

Trình Nhiên luôn muốn vẽ lại Tần Tây Trăn, mỗi lần cầm bút lên, lại cảm thấy mình không đủ khắc họa hết thần thái của cô, cuối cùng thở dài buông bút.

Cô gái này thực sự xinh đẹp.

Có người ngồi xuống phía trước, Tần Tây Trăn mới giật mình tỉnh lại, sau đó nở nụ cười mê đắm lòng người: “ Em tới rồi.”

Trình Nhiên nhìn cô còn mặc trang phục biểu diễn, mặt trang điểm, còn có ánh nhũ ở mắt chưa lau, nói: “ Cô vất vả rồi.”

“ Kiếm tiền mà ... Không vất vả. “ Tần Tây Trăn nhấc túi ôm chặt trong lòng này giờ lên, mở ra một chút, bên trong toàn tiền:

Thời đợi chưa có smart phone quẹt một cái là thanh toán xong, cơ bản giao dịch toàn tiền mặt, làm cô cẩn thận hơn điệp viên.

“ Đây là tiền kết toán, 160 bộ sau này, thêm vào 140 bộ trước đó, tổng cộng 300 bộ, vì em giảm giá 55 đồng một bộ ... Khấu trừ đi 6000 của tôi, đây là phần của em .” Tần Tây Trăn tính tiền rất nhanh, hai mắt tưởng chừng đang phát sáng:

Trình Nhiên có chút cảm giác không nói lên lời, một cô gái vô cùng xinh đẹp trang điểm cầu kỳ, nhìn một cái là biết tham gia biểu diễn, kết quả là đêm khuya quán vắng, một bên đếm, một bên chia tiền như tội phạm ăn chia.

Xoẹt, xoẹt ...

Tần Tây Trăn rút vài tờ tiền trong phần của Trình Nhiên sau đó đưa y: “ Này, tiền của em đấy.”

“ Khoan khoan! “ Trình Nhiên dở khóc dở cười: “ Cô làm thế là sao? Lại còn rút vài tờ về .... Đây có phải nhạn qua để lại lông, cô thu phí thủ tục à?”

Tần Tây Trăn ưỡn ngực lên chỉ váy của mình: “ Bộ váy này, còn cả bộ khác nữa, là trang phục dùng để quảng bá, chẳng lẽ không lấy tiền sao?”

Trình Nhiên vỡ lẽ, cứ tưởng vất vả tới mức không có thời gian thay trang phục đã tới đây, té ra là có mục đích cả: “ Thì ra cô mặc bộ này cho em xem là thế, không phải cô muốn mặc mới mua sao? Áo mặc trên người cô mà làm như mặc trên người em ấy.”

“ Nếu em mặc được thì cứ mặc đi. “ Tần Tây Trăn đắc ý:

“ Vậy cô cởi đi.”

Cốp!

Đầu Trình Nhiên bị cốc một cái muốn long óc, nữ nhân tay rất khỏe.

Cơ mà ai bảo mình ăn nói tùy tiện.

Chốc lát sau Tần Tây Trăn giọng buồn buồn nói nhỏ: “ Trình Nhiên, sau này tôi không muốn tới học viện âm nhạc, không muốn tham gia hoạt động nữa .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận