Trùng Nhiên

Chương 386: Dẫn đi xem Thiên hành đạo quán.

Trong năm người hợp tác mở cái quán này thì có một nữ sinh tên Lô Toa, tóc ngắn quá tai, có hơi gầy, khá thanh thuần ưa nhìn, mỗi tội hơi xanh xao, không được khỏe mạnh cho lắm, nhà lại bán Trung dược. Sinh nhật năm nay, những đối tác của cha cô tặng phong bao cái sau dày hơn cái trước, ba bốn nghìn là ít, trên vạn cũng có, thực sự trong đây thì cô là người giàu nhất.

Một cô gái mà thích đi theo đám nam sinh chơi bời, theo lý mà nói thì cô gái đó bị làm hư rồi, nhưng Lô Toa thì không, cô là người vạch giới hạn trong nhóm, chuyện gì được làm chuyện gì không, chuyện gì đừng đi quá trớn. Đi chơi khuya, cô khuyên cả nhóm về, khi ca hát ăn uống đừng quá say sưa, cả bọn cũng khó chịu lắm, lén lút chơi riêng, nhưng về sau dần nhận ra, không có Lô Toa bên cạnh, điều hòa rắc rối, bọn họ không biết gây ra bao chuyện rồi, vì thề chịu để cô kiểm soát.

Tuy vậy đôi khi cả đám cũng vùng lên khởi nghĩa, yêu cầu Lô Toa không được quá đáng, Lô Toa hất hàm "Ai bảo các cậu mãi không chịu lớn".

Lô Toa là người đầu tiên giơ tay tán thành đề nghị mở quán của Tạ Phi Bạch, dùng lời của cô mà nói là từ sơ trung tới cao trung, nhìn cái đám này chỉ biết chơi bời, nói không sửa. Giờ Tạ Phi Bạch đưa ra đề nghị này rất hay, mọi người có thể cùng làm, đây là cơ hội cho mấy đứa con trai cải tà quy chính, tìm một sự nghiệp cho tương lai.

Học thì vô vọng rồi, Lô Toa thành tích tốt nhất cũng chỉ 570 đến 580 thôi, ở trong lóp là học sinh trung bình, càng khỏi nói tới mấy tên còn lại. Mặc dù đứa náo đứa nấy tỏ ra không coi thành tích ra gì, cũng chẳng phải lo cho cuộc sống mai nay, tiền cha mẹ họ kiếm được dù phung phí cả đời rồi, nhưng rốt cuộc thì bị cha mẹ mắng mỏ, bị người khác nhìn với ánh mắt xem thường, ai chẳng khó chịu.

Bọn họ làm lên cái quán này, ít nhất chứng minh bọn họ có năng lực, khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác.

Lúc này cô nhìn ra Tạ Phi Bạch có ý khoe khoang với Trình Nhiên, hai người bạn của cô cũng lên tiếng trợ trận rồi, bản thân cô không hề phản cảm với nam sinh khá vừa mắt này.

Thái độ Tạ Phi Bạch đã thế, cô cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện: “ Mới là chuyện nhỏ xíu mà trong miệng cậu đã thành sản nghiệp rồi à, đây là thí nghiệm nhỏ của chúng ta thôi, là bước đầu tiên trong kế hoạch của Phi Bạch, chúng ta tranh thủ phát triển nó, như thế đến khi học đại học, chúng ta có kinh tế độc lập, mở ra chi nhánh khác, còn sau nữa, chúng ta làm những việc lớn hơn.”

“ Chứ còn gì nữa. “ Mã Hoành Vũ vỗ đùi: “ Chúng ta sắp đổi tên thành Phi Bạch đạo quán rồi, nhất định không thua kém cái Thiên hành đạo quán.”

“ Thiên hành đạo quán à ?” Vẻ mặt Trình Nhiên trở nên cổ quái, hỏi Tạ Phi Bạch: “ Sao lại muốn đổi thành Phi Bạch đạo quán?”

“ Thiên hành đạo quán mà mày cũng không biết à? “ Đặng Duy chính là người còn lại trong nhóm 5 người này, hắn sớm khó chịu với Trình Nhiên, ngồi trên ghế sô pha, ngón trỏ cong lại, ngón cái đưa thẳng lên, đầu hơi ngả ra sau dùng thái độ bề trên phổ cập kiến thức cho tên nhà quê: “ Nơi đó hiện giờ là quán cà phê chủ đề lớn nhất ở Thành Đô, báo chí đưa tin đầy ra đó mà không biết, tới đó có thể chơi board game, biết board game là gì chứ, giống như Tam Quốc Sát, UNO ... Còn nữa cà phê và bánh ngọt kiểu Pháp của họ rất ngon. Hiện giờ rất nổi tiếng, ngay cả cái đó mà cũng không biết.”

Giọng điệu có ý nhắm vào Trình Nhiên quá rõ ràng.

Tạ Phi Bạch không hiểu sao hai cái thằng này đi một quãng thôi mà đã chướng mắt nhau thế rồi, giờ mới nhớ mình chưa nói gì, chỉ Trình Nhiên: “ Quên giới thiệu với mọi người, cậu ấy là Trình Nhiên, người anh em của tôi, anh em tốt nhất.”

Tới tính cách chẳng coi ai ra gì của Tạ Phi Bạch mà nói ra bốn chữ "anh em tốt nhất", ý tứ không cần phải nói nữa, bốn người kia đưa mặt nhìn nhau. Té ra hiểu sai à, cứ nghĩ Tạ Phi Bạch gọi thằng này đến dằn mặt một phen chứ.

Hồ Duệ và Mã Hoành Vũ đều chưa nói gì khó nghe, tính cách cũng thẳng thắn, đứng dậy bắt tay Trình Nhiên , Lô Toa lè lưỡi ra với y là xong. Chỉ có Đặng Duy không bỏ thể diện xuống được, gật đầu với Trình Nhiên một cái, nhưng ánh mắt không có bất kỳ giao lưu gì, mặc dù Tạ Phi Bạch đã giới thiệu rồi, nhưng hắn đã có ấn tượng ban đầu không tốt với Trình Nhiên, nhất thời không thay đổi được.

Trình Nhiên chẳng để chuyện này trong lòng, tiếp tục đề tài vừa rồi: “ Mà sao đổi biển?”

Tạ Phi Bạch vung tay: “ Mày cũng thấy rồi đấy, kỳ thực tao có ý định từ lâu, ai cũng cần có căn cứ bí mật riêng, đúng không? Trước đó là mùa mưa, Thành Đô mưa suốt, tao có lúc đang học cũng nghĩ, lúc trời mưa, đi vào con phố thương nghiệp này, thấy cái quán đi vào gọi cốc trà nóng, ngồi bên cửa sổ, ngồi dưới ánh đèn đọc sách, mà đây là quán mình mở, là căn cứ của mình. Vậy cái quán này nên giống như khu rừng, có thể ân thân, có thể tĩnh lặng, lên mạng, chơi board game ... “ Nói tới đó vỗ bàn: “ Thế là quyết định luôn, tao mở cái quán, đặt tên tao.”

“ Ý tưởng rất tốt. “ Trình Nhiên tán thưởng, hai tháng trước, tức là trước cả lúc y mua tòa nhà tập đoàn Xuyên Nam, hai người có thể nói là trùng ý tưởng, Trình Nhiên lúc đó cũng muốn có một căn cứ riêng ngoài nhà:

Tạ Phi Bạch chỉ bốn người Lô Toa: “ Tao kéo bọn họ vào cùng làm, chỉ là không ngờ phía sau đột nhiên xuất hiện cái Thiên hành đạo quán cướp mất hào quang của tao, mày nói có điên không, chỉ chậm chút xíu. Tao mà khai trương sơm vài ngày thì khác rồi.”

Trình Nhiên ho khẽ một tiếng: “ Cho một cốc cà phê đi, sữa nhiều chút.”

Nói tới đây mấy người còn lại đều thất vọng, bọn họ cũng có ý tưởng tương tự Thiên hành đạo quán, nhưng đi sau người ta một bước, bị lấy mất hết vinh quang.

Vì thế năm người khó chịu, rủ nhau tới Thiên hành đạo quán, đi một chuyến không ai nói gì nữa. Người ta làm càng quy mô hơn, chuyển hình càng dứt khoát hơn, trọng điểm hơn, không giống cái quán vừa vào mạng vừa giải trí bọn họ.

Huống hồ nghe nói bên đó mua cả tòa nhà rồi, mới mở một tầng lầu, số còn lại tạm thời đóng cửa, không biết còn chứa đựng cái gì.

Lô Toa nói: “ Bây giờ Thiên hành đạo quán gần như thành một loại thương hiệu, nghe hai chữ đạo quán, mọi người có thể hình dung ra ngay trong quán đó có gì, không cần quảng bá nữa. Vì vậy chúng tôi mới đổi tên thành đạo quán, để mọi người biết rằng tới đây có thể chơi board game các loại, nhưng tôi dám đảm bảo, sau này không chỉ có một mình chúng ta đổi tên thành đạo quán.”

“ Ông chủ ở đó rất thần bí, chỉ mời một người trông quán, tên Tương Chu, còn gọi là Tương Nhị Oa, từ phỏng vấn đến lên báo đều do hắn ra mặt, ông chủ phía sau không xuất hiện. Đoán chừng không phải là một người, mà giống như chúng ta là một nhóm cùng hợp lực. “ Mã Hoành Vũ thấy Trình Nhiên có vẻ không rõ lắm, nên giải thích kỹ hơn:

“ Mày lại ru rú ở nhà làm mấy thứ kỳ quặc hả, lần trước nghe mẹ mày phàn nàn với mẹ tao, mày trừ tới trường ra thì cả tuần trốn trong phòng, không đi đâu cả. Mẹ tao còn bảo khi nào rảnh rủ mày ra ngoài đi chơi cho đầu óc khuây khỏa, mà tạo bận mở quán ... “ Tạ Phi Bạch giải thích nguyên do mất tích gần đây:

Trình Nhiên nhớ ra rồi, khi đó y cũng đang chuẩn bị mở Thiên hành đạo quán, trốn trong phòng vẽ thiết kế, không ngờ mẹ đi than phiền khắp nơi.

Tạ Phi Bạch đứng dậy lấy áo khoác: “ Đi thôi, mày cũng đến Thành Đô rồi, đi đó đây cho biết, đưa mày tới Thiên hành đạo quán chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận