Trùng Nhiên

Chương 795: Phong ba kéo tới. (3)

Hoàng Bồi quãng thời gian này ngày một xem trọng phòng thí nghiệm liên hợp của khoa vi tính, ông ta chứng kiến nhờ hỗ trợ của CQ, luận văn, sản phẩm từ phòng thí nghiệm liên tiếp xuất hiện, thu lợi thực tế chỉ mới hơn 200 vạn thôi, chia có mấy phía chẳng đáng kể lắm, nhưng cho thấy tiềm năng vô cùng lớn rồi.

Mà càng tiếp xúc nhiều với Trình Nhiên, ông ta nhận ra y tuy hành động khác người, kỳ thực không khiến người ta khó chịu như vậy, nếu không có xung đột gì, bình thường tiếp xúc làm việc là người dễ chịu, biết điều.

Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, vậy mà xảy ra chuyện này.

Đây là điều cao tầng trường không muốn thấy, về tình về lý đều không tiếp nhận được, khi vấn đề phản ánh lên, Trần Dược trả lời như thế này :" Chuyện rất có khả năng là Nhiếp Vân không phục và vu khống, trước đó cậu ta làm việc trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, được ủy thác trọng trách nghiên cứu ở phương diện này, đến khi chúng tôi sắp có thành quả thì cậu ấy rời đi, cho nên tôi vốn lo lắng rồi. Anh cũng biết đấy, đây là hạng mục mẫn cảm, nhưng vì tôn trọng ý nguyện cá nhân của cậu ta, kết quả ... Cuối cùng là vì chúng tôi công bố kết quả không có tên cậu ta, cậu ta thù hận phỉ báng ... Thật đáng tiếc, tôi coi trọng cậu ta, cậu ta là người thông minh, có năng lực nhưng lầm đường lạc lối. Tôi vẫn muốn cho cậu ta cơ hội."

Điều này Hoàng Bồi không nói cho Trình Nhiên biết, không phải ông ta muốn tác thành cuộc gặp mặt giữa Trình Nhiên và Trần Dược, mà là Trần Dược muốn gặp Trình Nhiên.

Sau khi Trần Dược tham gia một cuộc hội về trường, Hoàng Bồi dẫn hai người bọn họ tới một chỗ, sau đó tránh đi.

Địa điểm gặp mặt là một phòng họp nhỏ ở lầu hành chính, giữa phòng đặt một cái bàn tròn, trên bàn có chậu hoa tươi, ngoài cửa số chính là núi tượng khắc đại biểu cho tinh thần theo đuổi khoa học của Đại học Trung Nam.

Trần Dược ngồi hơi nghiêng người, tay khẽ đẩy gọng kính bạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thái hoải mái nhẹ nhàng: “ Sẽ có một ngày tượng của tôi sẽ xuất hiện trong số đó, người trẻ tuổi các cậu đừng có nhầm đường.”

Đây là một câu dằn mặt của Trần Dược, với thành tựu này, danh diệu học giả Trường Giang coi như nắm chắc trong tay hắn rồi, giờ hắn là đại thế, Trình Nhiên đừng nên có vọng tưởng gì cả.

Trình Nhiên cũng nhìn về phía núi tượng khắc, mặt hơi sầm xuống, kẻ này quá trơ trẽn, tuy thế giọng vẫn giữ được sự bình tĩnh: “ Rốt cuộc là ai nhầm đường, viện trưởng Trần hẳn rõ hơn tôi.”

Đây là khu nhà cũ, ánh sáng không tốt, hoàng hôn càng làm trong phòng nhuốm sắc đỏ mông lung, mặt Trần Dược bị chia chắt thành nhiều mảng sáng tối, hắn đột nhiên nói chuyện chẳng liên quan: “ Tôi ra nước ngoài, học thạc sĩ, học tiến sĩ, gặp rất nhiều người Trung Quốc theo đuổi ngành vi mạch này, bọn họ có cống hiến nhất định. Bạn học của tôi đa phần đã nhập quốc tịch Mỹ, nhưng tôi vẫn giữ quốc tịch Trung Quốc, vì tôi tự hào về dân tộc của mình, tôi luôn nghĩ, sự nghiệp của tôi ở Trung Quốc.”

“ Giúp cho Trung Quốc có thể cạnh tranh ở sản nghiệp chip điện tử là mục đích tôi về nước, tôi là người muốn cống hiến cho quốc gia hơn bất kỳ ai, cậu hiểu nổi không?”

Nói tới đó hắn chỉ núi tượng khắc: “ Cậu đã bao giờ đi qua đó chưa, đi qua rồi đã bao giờ dừng lại chưa, dừng lại có xem kỹ không? Tôi bội phục những nhà khoa học ở đó, nên tôi hi vọng một ngày tượng tôi cũng được đặt ở đó, dù chẳng ai nhìn một cái cũng được.”

“ Tôi nói hơi nhiều rồi, cậu hiểu chứ, điều tôi muốn nói ở đây là, theo tôi đi, đó là con đường đúng đắn nhất đấy. “ Trần Dược quay hẳn người lại, hai mắt nhìn Trình Nhiên chăm chú nghiêm túc: “ Nguồn lực, mối quan hệ, danh tiếng, tất cả đều ở phía tôi. Chỉ cần cậu và Nhiếp Vân gia nhập, các cậu sẽ có vị trí quan trọng, chúng ta cùng đưa sự nghiệp này lớn mạnh.”

Hắn rất cẩn thận, đề phòng Trình Nhiên có mang theo thiết bị ghi âm, vì thế lời nói không để lộ chút sơ hở nào. Đồng thời hắn cũng biết, bây giờ tuy thanh thế mình rất lớn, nhưng tương lai chắc chắn có vấn đề, dù sao thiết kế nguyên gốc là ở chỗ Trình Nhiên và Nhiếp Vân, cho nên muốn lôi kéo họ vào.

Giờ đây hắn khống chế cao điểm chiến lược rồi, danh tiếng đã hình thành, đám Trình Nhiên dù có phẫn nộ có bất mãn muốn phản kháng chỉ kiến càng lay cổ thụ thôi, chẳng ích gì. Chỉ có gia nhập vào đội ngũ của hắn, cống hiến cho hắn mới có được thành tựu.

Bọn chúng căn bản không còn đường nào khác

Trình Nhiên không trả lời thẳng, cũng chẳng vì những lời “chân tình” của hắn mà động lòng: “ Chip là do chúng tôi gian nan được ARM cấp phép nghiên cứu ra, đội ngũ của chúng tôi thức trắng bao đêm mới nắm được cấu trúc cơ bản của nó, vậy mà viện trưởng Trần lấy đi, cứ thế lấy đi mất. Vậy ông có xứng với những bị tiền bối mà ông nói tới không? Ông không thấy đó là hành vi lừa đời trộm danh à?”

“ Cậu nhầm rồi. “ Trần Dược bình thản nói: “ Nhiếp Vân trước kia làm việc dưới quyền tôi, cậu ta mang tài liệu nghiên cứu của chúng tôi đi, sau đó cùng các cậu lập đội ngũ riêng, với ý đồ nhanh chân đi trước.”

Đây là chỗ dựa để hắn không sợ bất kỳ lời cáo buộc nào,

Trình Nhiên nhắc: “ Vậy viện trưởng Trần quên chúng tôi là bên xin cấp bản quyền kỹ thuật trước.”

“ Nhiếp Vân rời đi mang theo thành quả nghiên cứu của chúng tôi, đương nhiên cậu ta phải tranh thủ xin phép trước rồi. “ Trần Dược hết sức trấn định, hắn sống ở Mỹ bao năm, quá hiểu chuyện kiện cáo về bản quyền kỹ thuật lằng nhằng thế nào, nhất là trong việc này hắn có con bài Nhiếp Vân, bên kia muốn làm rõ được là không thể nào.

Chưa nói tới, Đại học Trung Nam tuyệt đối không đứng về phía đám Trình Nhiên nếu họ đi kiện làm hại danh tiếng của trường.

Bộ ủy quốc gia cấp tiền cho hắn, chính phủ địa phương hỗ trợ hắn, không ai muốn hắn trở thành kẻ ăn trộm công sức của người khác.

Sẽ không ai giúp bọn chúng.

“ Tôi hiểu rồi, vậy là giữa chúng ta không có gì đề bàn bạc nữa. “ Trình Nhiên đã có kế hoạch, nhưng trước đó y muốn gặp Trần Dược để thực sự hiểu con người này mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Trần Dược giọng nói vẫn chậm rãi hờ hững, giống như thợ săn đang từng bước dồn con mồi vào góc chết: “ Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, đó là đạo lý nghìn năm qua không biết bao nhiêu người đã hiểu và dùng qua. Các cậu có biết hạng mục này quan trọng tới mức nào không, nó được quốc gia bảo hộ, nó liên quan tới vinh quang của rất nhiều người, những người đó không cho hạng mục này xảy ra chuyện ... Hãy gia nhập với tôi đi, trên danh sách sẽ có tên các cậu, chuyện Nhiếp Vân lấy trộm kỹ thuật của chúng tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa.”

“ Nếu không ... người trẻ tuổi, đừng hại tiền đồ của bản thân.”

Những lời này của Trần Dược đã mang hàm ý uy hiếp rõ ràng rồi, với tình cảnh hiện nay, đây không còn là chuyện của mình hắn nữa, mà là lợi ích tiền đồ của rất nhiều người trói buộc vào.

Không ai có thể phá được nữa.

“ Ông bao giờ nghĩ thế này chưa ... việc ông làm đang hại cho rất nhiều người. “ Trình Nhiên đứng dậy: “ Ông sẽ khiến những người đạo đức không xứng với vị trí, phải rời khỏi vị trí của họ.”

Trần Dược vẫn giữ nụ cười bao dung: “ Suy nghĩ kỹ đi chàng trai, cậu chỉ có một con đường để đi thôi.”

Trình Nhiên rời khỏi phòng, đóng cửa lại, cũng bỏ lại kẻ tâm địa đen tối đó ở lại trong căn phòng chìm trong ráng chiều.

Thế giới từ đó trở nên tăm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận