Trùng Nhiên

Chương 458: Về quê ăn Tết.

Tạ Càn trở về Thành Đô bàn việc lại dẫn người về nhà, bản thân có ý muốn Trình Nhiên nghe để làm cố vấn rồi, thế nên lúc cần nói thì Trình Nhiên nhất định sẽ nói, nhưng hai người kia chắc chắn còn choáng váng.

Chu Vũ Văn nói không chừng hoài nghi Tạ Càn ngay từ đầu đã muốn hợp tác với mình, nhưng lại lấy lui làm tiến, chơi trò vòng quanh với hắn để đòi hỏi nhiều lợi ích hơn. Chứ ai mà đi nghĩ rằng một đứa học sinh cao trung lại gây ảnh hưởng tới nhân vật đang hô phong hoán vũ trong giới như Tạ Càn.

Kỳ thực chuyện công ty của Tạ Càn đi theo hướng nào cũng không quá sai, chỉ là con đường xa hay gần, internet thời điểm đó, tất cả đều có khả năng, Trình Nhiên có đưa ra ý kiến, song điều y bận tâm là chuyện khác.

Công ty sau khi sát nhập giữa Tứ Thông và Hoa Uyển lấy tên là Thông Lãng, vì Hoa Uyển có domain name là sina, sau khi sát nhập với Tứ Thông, mỗi bên giữ một chữ, sẽ thành tona.

Trình Nhiên cũng biết, hiện giờ internet hết sức sôi động, nhưng theo quỹ tích này mà thao tác, đoán chừng năm sau thôi Thông Lãng sẽ lên sàn, tiếp ngay sau đó là mùa đông lạnh do bong bóng internet vỡ.

Một loạt công ty internet trọng thương phá sản, mà Thông Lang đang ở đầu gió thế nào cũng bị tác động trước tiên.

Trình Nhiên cũng nghĩ có nên nhắc nhở Tạ Càn, những nghĩ lại thì, dù mình có nhắc có khiến kết quả thay đổi không? Y có thể tác động Tạ Can thay đổi hạch tâm chiến lược vì Tạ Càn đang băn khoăn hai ngả đường thôi, chứ không thể ngăn hắn dừng bước. Mà đó cũng không phải chuyện bản thân Tạ Càn có thể khống chế.

Con đường hắn tự lựa chọn, đi rồi không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu.

Cả công ty như quả cầu tuyết lăn ầm ầm, chỉ còn cách lớn hơn nữa, cả đời người có bao nhiêu cơ hội đứng trên đỉnh cao, làm chuyện như thế? Thậm chí có khả năng được đi vào lịch sử internet trong nước?

Tạ Càn là trung tâm, cũng là bị vây quanh cả một quần thể lớn, hắn sẽ phải cuốn theo, nếu hắn dừng lại, người bị trục suất đầu tiên là hắn.

Trình Nhiên đương nhiên cũng sẽ nhắc nhở Tạ Càn, nhưng mà nếu chuyện kia vẫn xảy ra thì lùi một bước chưa chắc không phải đất trời rộng mở. Cơ hội còn cả đống mà.

Chớp mắt một cái Tết Xuân tới rồi.

Vì đại gia tộc còn ở Sơn Hải, cho nên Tết Xuân cả nhà Trình Nhiên vẫn về Sơn Hải ăn Tết, nhưng mà vì vướng cha y nên không thể về sớm được, tới gần sát Tết, cha y mới an bài xong công việc, cả nhà dọn dẹp đồ quay về.

Không cần lo đi sát ngày không mua được vé, lần này đi xe công ty về, không chỉ nhà Trình Nhiên mà có cả những nhân viên Phục Long quê Sơn Hải khác nữa, tổ chốc thành đội ngũ đông đảo, thế nên rất vui vẻ.

Từ Thành Đô về Sơn Hải đi tàu mất 10 tiếng, đi xe hơi thì mất 6 – 8 tiếng thôi, tất nhiên đi xe không thoải mái bằng đi tàu có giường nằm, nếu là xe nhà lại khác.

Xe đi gần sáu tiếng một chút thì rời khỏi rừng núi trùng điệp, một vùng cao nguyên mở rộng trong tầm mắt. Sơn Hải kia rồi, chỉ cần đi qua cây cầu xi măng sẽ vào thành phố, cầu khá cũ , xây cũng được hai chục năm, vào thời đó hiển nhiên không lường tới một ngày Sơn Hải phát triển tới mức hai làn xe đủ rộng khiến hai chiếc xe tải cỡ lớn đồng thời chạy qua đã thành không đủ nữa …

Trình Nhiên tỉnh hẳn ngủ, thò hẳn đầu ra ngoài nhìn.

Kỳ thực Sơn Hải rất lạc hậu, ngoại trừ phong cảnh đẹp ra thì chẳng có tài nguyên gì đáng kể, chỉ có hai thứ cơ bản nhất là than với gỗ thôi, thế nên hậu quả để lại đường sá ngoại thành lúc nào cũng cuộn đầy bụi cát.

Khu vực ngoại thành này khá tấp nập, vì tập trung khá nhiều nhà xưởng, nhưng do xây dựng hạ tầng và quản lý không tốt, nên cảnh tượng hỗn loạn, rác sinh hoạt chất thành đống.

Xe đi qua cái cầu xi măng trải qua hơn 20 mưa dập gió vùi, lan can cầu trơ lõi sắt, tới thành phố một cái lại là cảnh tượng yên bình hiếm có, thực ra là vì lạc hậu mới yên bình.

Nhưng kệ, không cần biết Sơn Hải sau này là thành phố du lịch nức tiếng, tấp nập người qua lại hay chậm phát triển như bây giờ. Chỉ cần nhìn từng đàn chim bay về rừng kia, từng ngọn gió mang theo hơi nước, những ngôi nhà cổ lụp xụp hay dây điện chẳng chịt như mạng nhện đều làm tim Trình Nhiên đập mạnh, vì một mảnh linh hồn của y gửi gắm ở nơi này.

Nhà ở Sơn Hải vẫn còn đó, tuy không ai ở nhưng mẹ y vẫn về luôn, như bạn bè tụ tập, hay là cúng lễ gì đó, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa.

Thời này còn chưa có công ty gia chính, cũng chưa có thói quen thuê người quét dọn nhà cửa, cho nên nhà Trình Nhiên về, cả nhà phải sắn tay áo lên làm vệ sinh. Lau cửa sổ, lau bàn, lau sàn nhà, thay chăn đệm. Trình Nhiên về nhà một ngày mệt tới lưng chùng gối mỏi, nhìn cha gỡ rèm cửa sổ ra mang vào nhà vệ sinh ngồi rửa, Trình Nhiên rất muốn nói, cha ơi rốt cuộc kiếm bao nhiêu tiền để làm gì thế?

Nói cho cùng là bị tác phong gian khổ mộc mạc năm xưa làm lính ảnh hưởng, Trình Phi Dương khi ở công ty chẳng có khí phái gì của tổng giám đốc, chỉ có ở cuộc họp mới thấy rõ được thân phận của hắn.

Về Sơn Hải tất nhiên là một phen tề tụ với đám bạn rồi, đám Dương Hạ, Du Hiểu, Liễu Anh, Diêu Bối Bối kéo qua nhà Trình Nhiên, giúp y dọn dẹp nhà cửa, sau đó cùng nhau bàn bạc an bài ngày Tết.

Mười mấy năm trời lớn lên bên nhau, chưa bao giờ chia cách xa như vậy, khỏi phải nói vui vẻ thế nào.

Nếu đám học sinh Thập Trung mà thấy Trình Nhiên lúc này thì thế nào cũng mắt chữ O mồm chữ A. Soái ca lạnh lùng của trường lúc này khác hẳn, tỏ ra hết sức tích cực, thậm chí thi thoảng còn vòng tay qua lưng người khác giật tóc Diêu Bối Bối một cái, sau đó lại làm mặt vô tội tiếp tục thảo luận như chẳng hay biết gì.

Tiếp tục cái trò học sinh tiểu học nó cũng không chơi ấy đến lần thứ 5 thì cô nàng không tìm ra thủ phạm là ai hết chịu nổi chửi um lên, Dương Hạ lườm Trình Nhiên trấn áp mới chịu thôi hành vi vô cùng trẻ con của mình.

Đám bạn hồi nhỏ của Trình Nhiên thay đổi nhiều lắm, Du Hiểu cao hẳn lên, còn nhỉnh hơn Trình Nhiên một chút, thay vào vẻ lanh lợi khôn lỏi khi nhỏ là nét thiếu niên vạm vỡ có vị hảo hán, Liễu Anh mái tóc dài suôn mượt, càng thêm trí thức. Diêu Bối Bối lúc nào cũng vô tâm, mồm mép chua cay giờ đã học trang điểm, có chút quyến rũ. Dương Hạ cũng càng thêm nữ tính, nói năng nhỏ nhẹ hơn, cũng có vẻ lạnh hơn trước, nhưng khi gặp Trình Nhiên không giấu được niềm vui.

Lần này nhân viên Phục Long về Sơn Hải ăn tết có 33 người, thuê hai chiếc xe khách lớn chở cả người và đống đồ lỉnh kinh mua sắm ở Thành Đô.

Thế là cả khu tập thể thoáng cái sôi động hẳn lên, tiếng chào hỏi rộn ràng từ nhà ra cổng, nghe thấy nhiều nhất là người lớn nói cô bé họ Dương đúng là thiếu nữ mười tám khác hẳn, càng ngày càng xinh đẹp.

Đồng thời cũng có nhiều người bạn cũ như Lưu Khoa Hoành, Trương Hâm có thêm một phần câu nệ khi gặp Trình Nhiên, không còn thoải mái muốn mắng là mắng muốn đùa là đùa như trước. Cũng chẳng có gì lạ, Phục Long ngày càng phát triển, địa vị Trình Phi Dương tất nhiên nước lên theo thuyền, tuy Trình Phi Dương chẳng lên mặt tổng giám đốc với những bạn bè đồng nghiệp cũng là láng giềng cũ này, nhưng không thể tránh khỏi mọi người tự phân rõ giới hạn.

Nhiều người cho rằng Trình Phi Dương nay đâu coi như xưa được nữa, động tĩnh lớn từ Thành Đô truyền về Sơn Hải càng làm mọi người cảm giác hắn là một lãnh đạo ngửa tay làm mây úp tay làm mưa vậy. Dưới sự ảnh hưởng vô hình của người lớn, những người bạn thùa nhỏ tất nhiên cũng vài phần gò bò với Trình Nhiên.

Chỉ Du Hiểu vẫn vô tâm như cũ, dù người to cao hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận