Trùng Nhiên

Chương 547: Cần phải cảnh cáo.

Sáng thứ hai, Trình Nhiên bị mùi trứng ốp lếp thơm phưng phức đánh thức, gần đây tay nghề nấu ăn của mẹ sa sút rồi, nhưng mà trứng ốp lếp thì vẫn cứ là số một. Trên đĩa sứ màu trắng hoa văn xanh đặt một quả trứng ốp lếp viền vàng, trên đó rắc một ít đường, chỉ cần cắn một cái sau đó hút mạnh, toàn bộ lòng đỏ béo ngậy ở giữa sẽ chảy hết vào bụng, thỏa mãn vô cùng.

Đây quả thực là cách đánh thức Trình Nhiên tốt nhất, vừa ngửi thấy mùi thơm kia là y bật mình một cái là rời giường ngay, nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt ngồi vào bàn ăn, nếu không nguội một chút là mất ngon.

Trình Nhiên thích toàn bộ các món trứng, có lẽ vì mẹ làm cực ngon, hay vì y thích ăn nên mẹ làm ngon? Không rõ nữa, dù sao đó là một mắt xích quan trọng trong ký ức của y.

À tiện thế nói thêm, bạn Trình Nhiên lại bỏ tập thể dục buổi sáng rồi, ở mặt này y thực sự chẳng có tí tiến bộ nào, chỉ cần lơ đễnh một chút là lười ngay.

Hôm nay Trần Văn Quảng lái xe đưa Trình Nhiên tới Thập Trung, vì Từ Lan cũng đi cùng, tiếp theo cô còn tới tham dự hội nghị quy hoạch phát triển của chính phủ khu. Trình Nhiên bước chân qua cổng trường vào đúng 7 giờ, trời mùa hè sáng sớm, lúc này nắng đã lên rồi, nhìn xuyên qua thao trường vẫn thấy đèn ở khu phòng học chưa tắt, đó là những học sinh chăm chỉ đến sớm ôn bài.

Tới lúc này Trình Nhiên mới nhớ ra, cuối tuần vừa rồi mình đi gặp Diêu Bối Bối, Liễu Anh, sau đó ăn cơm với đám Tạ Phi Bạch, cuối cùng gặp ông chủ Mã. Kết quả ... Bài tập chưa làm.

Xấu hổ chút thôi chứ không phải sợ, vì Thập Trung đề cao tính tự giác, không kiểm tra bài tập về nhà, trừ số rất ít giáo viên kiểm tra ra thì đại bộ phận không nhắc tới, anh không làm bài, giáo viên giảng giải không hiểu đang nói gì, đó là chuyện của anh.

Trình Nhiên thấy gần đây mình có chút tâm thần phân liệt, một bên là khoản đầu tư khổng lồ tới 3000 vạn, một bên lại còn lo tới bài tập về nhà, nghe đã thấy điên rồi.

Nhưng mà nếu mình vứt cặp sách xuống rời trường thì sẽ làm gì đây, có chơi được Vương Giả Vinh Diệu không, có chơi được The Elder Scrolls 5 không? Có mua được smartphone không?

Đôi khi tới từ tương lai là một chuyện dày vò, vì tất cả những thứ mới mẻ của thời đại chẳng liên quan gì tới mình nữa, những thứ thịnh hành đều là thứ cũ kỹ rồi, như giờ y có cả đống tiền để hưởng thụ cũng chẳng biết làm cái gì, cả Wifi còn chẳng có ... Không làm bài tập thì còn làm cái quỷ gì nữa đây?

Học xong tiết tiếng Anh, Chương Ngư đặc biệt gọi Trình Nhiên tới văn phòng. Ở văn phòng, Chương Ngư đặt một cái phòng bì trước mặt Trình Nhiên, sau đó cầm bút lên bắt đầu chấm bài, thấy Trình Nhiên không lấy, hắn dừng bút: “ Muốn tôi đưa tận tay em nữa à?”

Trình Nhiên đần mặt, a, té ra thứ này đưa cho mình đấy à? Không nói một lời, lại cho vào phong bì, có ai chưa được cho phép lại tùy tiện mở thư của người khác?

Người này đúng là hết cứu rồi.

Trình Nhiên cầm phong bì lên mới nhìn thấy là nó không dán, bên trong là xấp tiền, tiền mới, không mới, tiền cũ, tiền lẻ, đủ cả, chứng tỏ Chương Ngư phải gom góp không dễ dàng, nhưng ít nhất cũng vuốt phẳng phiu, đặt ngay ngắn, không phải là tùy tiện nhát vào trong đó, trông mới tới tám phần.

Đột nhiên phát hiện tờ 100, trên đó có hình bốn nhà cách mạng thế hệ trước, Trình Nhiên liền nhớ ra, năm nay sẽ phát hành tiền 100 mới, tiền 100 tệ cũ vì vừa mới phát hành đã gặp lỗi chống làm giả nên phát hành chưa lâu bị ngân hàng thu hồi, về sau tờ 100 đồng này bán được giá mấy chục vạn chứ không đùa.

Thời gian không chỉ ủ ra rượu ngon, còn có cả giá trị tài phú.

Đương nhiên sưu tầm ít là được, nhiều liền mất giá.

Chương Ngư phất tay như đuổi ruồi, nói: “ Tôi trả tiền cho em rồi đấy, em đếm đi.”

Ai ngờ Trình Nhiên đàng hoàng đếm thật, có vài giáo viên trong phòng nhìn qua, Chương Ngư suýt đấm cho Trình Nhiên một cái cho thằng này cả đời ăn cháo, hắn nói vậy có lệ thôi, Trình Nhiên phải biết ý cất tiền đi chứ, chẳng lẽ mình không đáng tin như thế?

Chưa hết …

Á, thằng nhãi này còn cầm tiền lên soi nữa.

Có mấy giáo viên dùng khóe mắt liếc nhau, bộ đôi này chẳng phải có tin đồn bất hòa à, đang làm cái gì thế nhỉ? Chẳng lẽ có giao dịch gì? Khoản tiền đó là sao?

Nếu không phải đây là trong trường, Chương Ngư thề sẽ dạy bảo lại thằng nhãi này, hắn chưa từng gặp ai đáng ghét hơn thế. Nén giận lấy ra một xâu chìa khóa, móc gắn chìa khóa trên đó có đèn huỳnh quang chuyên môn phân biệt tiền giả, nghiến răng nói: “ Em có cần dùng cái này để chiếu không?”

“ Không cần đâu ạ. “ Trình Nhiên chẳng bận tâm hành vi của mình có thể khiến Chương Ngư hiểu lầm, cho tiền vào phong bì: “ Em chỉ cảm thấy làm như thế mới thể hiện được sự coi trọng.”

Chương Ngư hừ một tiếng: “ Hôm đó các em đi ăn cơm với nhau có uống rượu không?”

Trình Nhiên nỗ lực từ vẻ mặt của Chương Ngư để nhìn ra xem hắn vì sao hỏi câu này, nhưng vô ích, cái mặt hắn trơ trơ đó chỉ hiện lên ba chữ "không ưa nổi" mà thôi: “ Em không uống.”

“ Còn chưa thành niên, dùng quan hệ gia đình để lấy bằng lái, lái xe trong nhà đi khoe khoang khắp nơi, đám phú nhị đại đó không hay ho gì, em chơi bời với bọn chúng, không cần thành tích nữa à?”

“ Nằm trong top 100 không thấp.”

Thành tích của Trình Nhiên ở Thập Trung đúng là đi xuống thật, nhưng với điểm số đó đặt vào các trường cao trung khác đều thuộc hàng top rồi, cho nên Trình Nhiên muốn xem Chương Ngư còn bới móc được gì nữa.

“ Tôi xem qua thành tích của em, từng từ thứ hạng 108 lên 36, chứng tỏ em có không gian tiến bộ lớn, nhưng em từ bỏ, ra ngoài lêu lổng, vậy thì những thứ em nói ngày hôm đó, lấy cái gì để chứng minh đây? “ Chương Ngư lạnh lùng hỏi:

“ Vậy thành tích chứng mình được cái gì? “ Hai người sớm trở mặt rồi, Trình Nhiên chẳng cần quá khách khí, giữ phép tắc tối thiểu là đủ:

“ Thành tích tốt chứng minh em thông minh và nỗ lực, có được bằng cấp tốt, đó là con đường tốt nhất để thành công. Nó giúp em không cần phải trải qua quá nhiều gian nan khốn khó. Thành tích tốt, tức em nắm được tri thức, nắm được kỹ năng, được xã hội thừa nhận. Lời tôi đến đây là hết, tôi tin em hiểu, còn làm thế nào là tùy ở em. “ Chương Ngư nói xong không để ý tới Trình Nhiên nữa, tiếp tục chấm bài:

Trình Nhiên định xoay người rời đi thì bắt gặp Tôn Huy và phó hiệu trưởng Trương Thu đi vào, y chào hỏi rồi rời văn phòng.

“ Thằng bé này lại bị gọi lên văn phòng giáo viên rồi, gây ra chuyện gì đây?” Trương Thụ cau mày, nói tới Trình Nhiên, không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng không lạ gì nữa, thằng bé này quá giỏi gây chuyện rồi, quay sang Tôn Huy: “ Cô bé Khương Hồng Thược tụt từ vị trí thứ 1 xuống thứ 10 ... Có vài chuyện, anh là chủ nhiệm lớp, nên cảnh cáo chút, đó là vì tốt cho học sinh.”

“ Tôi sẽ lưu ý. “ Tôn Huy gật đầu cho có chứ lòng có chút bất lực, ông nói rồi chứ, nói cả hai rồi, kết quả không nói còn đỡ, nói một cái cả hai đứa kéo nhau đi xuống luôn:

Chúng nó đều ở tuổi nổi loạn, sinh lý bất thường, nếu nói quá ai biết chúng nó có cố tình làm ngược lại không?

Chương Ngư tuy ngoài chăm chú chấm bài, song vẫn nghe được mấy lời này, Khương Hồng Thược là đối tượng chú ý trọng điểm của cao tầng trường học, trước giờ dao động lớn nhất của cô chỉ tụt xuống thứ ba, đã bao giờ tụt tận xuống thứ 10 đâu.

Nếu là bình thường, các giáo viên sẽ chỉ quan sát thôi, sau đó là xem tình huống để cổ vũ và chiếu cố đúng lúc, nhưng lần này thì khác, vì ai cũng nhìn ra, cô bé và Trình Nhiên đã quá mức thân mật.

Nhìn bề ngoài thì sóng yên biển lặng, vì đây là từ do cá nhân của học sinh. Nhưng thực tế ảnh của Khương Hồng Thược vừa di chuyển tới vị trí thấp nhất trong bảng vinh dự, ẩn họa liền bộc phát.

Chương Ngư biết tình cảnh của Tôn Huy không tốt.

Thập Trung là trường đầu tiên trong tỉnh thực hiện chế độ các khối tự phụ trách, có nghĩa là chủ nhiệm khối có quyền lực lớn, có thể tiến cử giá viên học tập bồi dưỡng, giám sát đánh giá giáo viên, định ra cơ chế thưởng phạt, vân vân...

Giáo viên cũng là người thôi, bỏ đi trách nhiệm giáo dục thì cũng phải quan tâm cơm áo gạo tiền, cũng bị ảnh hưởng của khó lửa nhân gian, thành tích của học sinh là thành tích của giáo viên, đó là thứ trực tiếp nhất, chẳng cần anh có EQ cao, chẳng cần anh giỏi chính trị văn phòng. Giáo viên như Chương Ngư có cả đống, hết giờ chấm bài soạn giáo án, bận bịu không có thời gian gây dựng quan hệ, vòng tròn xã giao nhỏ, quan hệ xã hội không nhiều, trừ số ít muốn đi theo con đường quản lý hành chính, cơ bản giáo viên là nghề kỹ thuật, chuyên ngành dạy học.

Tôn Huy làm chủ nhiệm khối ba năm rồi, giáo viên cũng có cạnh tranh chứ, ví như chủ nhiệm lớp số 7 Triệu Nghĩa Phú, luận tư cách hay xứng chức đều không thua kém, người ta quan hệ tốt với chủ nhiệm giáo vụ, thường uống rượu chơi mạt chược với nhau.

Mà chủ nhiệm giáo vụ lại có mâu thuẫn với Tôn Huy, một lần muốn tranh thủ cho giáo viên là họ hàng xa của mình cơ hội đi bồi dưỡng thăng cấp, nhưng Tôn Huy không nể mặt, nói là giáo viên khác đủ tư cách hơn. Loại chuyện này đương nhiên dừng ở đó, không tới mức trở mặt hay xung đột gì, nhưng mà chủ nhiệm giáo vụ từ đó ghim trong lòng.

Lớp Triệu Nghĩa Phú có Chu Húc đã thay Khương Hồng Thược đứng đầu cấp, còn Khương Hồng Thược thì tụt dốc, thế là ban giáo vụ có cớ ý kiến rồi.

Cho nên lần này tranh thủ tới khối họp, Trương Thụ mới nhắc nhở Tôn Huy, nếu Tôn Huy không làm gì cả, thi cuối kỳ sắp tới rồi, sau đó là năm thứ ba vô cùng quan trọng, Triệu Nghĩa Phú có thể thay thế ông ta.

Thế nên địa vị Tôn Huy có thể nói là nguy hiểm rồi.

Chương Ngư thở dài, lời nên nói đã nói rồi, không nên nói cũng nói rồi, cần cứng rắn cũng cứng rồi, Khương Hồng Thược và Trình Nhiên hình như đã quyết định đi theo đường của mình, hắn làm được gì?

Trong lòng hắn xẹt qua hình ảnh người mẹ của Khương Hồng Thược, không biết phụ nữ lợi hại đó có theo dõi biểu hiện của con gái mình ở trường không? Đến Lý Tĩnh Bình ở xa cũng nhận ra rồi, không tin Khương Vi Cầm không biết.

Hai đứa nó vốn đều thông minh, sao làm chuyện thiếu lý trí như thế?

Nhưng mà nghĩ lại mình thời xưa cũng chẳng khác gì, Chương Ngư cảm xúc ngổn ngang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận