Trùng Nhiên

Chương 230: Tiền để làm gì?

Năm mới, chính phủ Sơn Hải bỏ khoản tiền lớn, phát hẳn quảng cáo trên đài truyền hình tỉnh, Lý Tĩnh Bình năm ngoái hứa thực thi 12 hạng mục quốc lộ trọng điểm, sau năm mới đã khai thông chín.

Quốc lộ mới nhanh chóng nối liền Sơn Hải với năm khu du lịch, đồng thời tăng cường tuyên truyền cho các hoạt động trong thành phố, lễ hội âm nhạc được xưng là Lễ hội Woodstock trong nước sắp diễn ra, Sơn Hải tức thì vọt lên thành tiêu điểm trong tỉnh.

Trong hoàn cảnh đó, Trình Niên suốt Tết chỉ theo cha mẹ thăm thân thích, thăm mộ, mời khách ăn cơm. Tới mùng 10, tranh thủ xưởng in Hồng Tinh quay lại hoạt động, y lại cùng anh cả Trình Tề tới đó một chuyến, giới thiệu tỉ mỉ cho hắn trọng tâm tương lai dùng báo chí đưa board game ra toàn quốc. Khi đó phòng làm việc của Trình Tề ở Thành Đô sẽ thành trung tâm liên lạc, phụ trách giao tiếp và quản lý các đại lý trong cả nước, cùng quảng cáo tiêu tiền, lúc này không được tiếc tiền, tiêu tiền càng mạnh, tiền kỳ thu lợi mới càng lớn, để hậu kỳ muốn đơn thuần thông qua bán lẽ kiếm tiền thì khó.

Trình Tề lần nữa kích động vì đang làm ‘sự nghiệp lớn’, nhưng vẫn có chút bất an hỏi lại chuyện cũ: “ Rốt cuộc chúng ta sẽ làm lớn cỡ nào?”

“ Biến nó thành sản nghiệp, tương lai có thể mượn nó phát triển sang lĩnh vực khác.” Trình Nhiên luôn lập kế hoạch rất xa: “ Em thì chẳng sao, anh để lại chút phân ngạch cho Trình Tường với Lý Ngọc. Chứ em thấy hai đứa nó cũng chẳng học hành ra hồn được đâu, nếu chúng nó muốn khởi nghiệp, sau này cũng có chút tiền, nếu không làm nổi thì coi như tiền cho chúng mua nhà cưới vợ.”

Trình Tề rất ra dáng anh cả: “ Yên tâm đi, nếu chúng tham gia vào chuyện này thì tốt, nếu không anh cũng chiếu cố ổn thỏa cho chúng.”

Vậy là trước khi Trình Tề về Thành Đô, Trình Nhiên giải quyết được một việc.

Từ chỗ chú út của Tạ Phi Bạch cũng có tin tức tốt, trước Tết trang web bọn họ làm sắp lên mạng, Tạ Càn có gọi điện thoại tới báo với Trình Nhiên, hắn cùng mấy bạn học du học về cuối cùng quyết định tiếp nhận ý kiến của Trình Nhiên, làm trang web về tin tức, sau đó đưa quảng cáo lên mạng để bán.

Trình Nhiên trong điện thoại chúc mừng hắn.

Vậy là một việc nữa thuận lợi, Trình Nhiên mới nghĩ tới chuyện Tần Tây Trăn muốn tham gia lễ hội âm nhạc, từ hôm giao thừa gọi điện thoại tới giờ, không có liên lạc gì.

Không biết cô ấy chuẩn bị thế nào rồi? Hơn nữa, Trình Nhiên đoán khoản tiền lớn kia của Tần Tây Trăn dùng vào dịp này, bởi thế y càng lo, chẳng cần buổi tụ hội kia, Trình Nhiên cũng biết giới giải trí hào nhoáng kia nhiều góc khuất hơn bất kỳ ngành nghề nào.

Cô gái đó nhìn có vẻ rất thông minh, lanh lợi, nhưng kinh nghiệm sống có khi còn không bằng người cùng tuổi cơ, dù có kinh nghiệm thế nào, ở tuổi ấy làm sao so được với đám cáo già trong nghề.

Bản thân lại xinh đẹp như thế.

Nghĩ một hồi Trình Nhiên nhắn tin cho Tần Tây Trăn " Gọi điện thoại cho em."

Không lâu sau điện thoại vang lên, Trình Nhiên nhấc máy, nghe được cái giọng trên ghẹo: “ Tiểu Trình Nhiên, làm sao thế, không ngoan ngoãn đi theo cha mẹ à, rảnh lắm sao? Thế đã làm bài tập chưa, làm xong rồi đừng quên xem sách nhé, không vào năm học rồi lại lười không theo kịp bạn bè. Có vụ làm ăn mới hả?”

Trong đầu Trình Nhiên hiện lên hình ảnh Tần Tây Trăn nghe tới tiền mắt lóe sáng như hồ ly tinh.

“ Cô cũng nên tính tới chuyện mua di động đi, kiếm được nhiều tiền vậy rồi, khả năng này phải có chứ.”

Trình Nhiên cũng nghĩ tới chuyện mua di động, chỉ là thực tình là y nhìn mấy cái di động quảng cáo ‘công nghệ tiên tiến nhất’ thời này mà chán không chịu nổi rồi. Tuy thế đây là thứ thiết yếu, trước sau gì cũng phải có.

“ Xì, tốn nửa ngày trời té ra chẳng có vụ làm ăn nào.”

“ Câu này của cô, phải chăng nghe hơi kỳ?”

Đầu kia điện thoại, giọng Tần Tây Trăn hiểu ngay ẩn ý trong câu nói đó, giọng lạnh ngay tới âm độ: “ Trình Nhiên, em muốn chết đấy hả?”

Trình Nhiên tới là dừng: “ Quay lại chủ đề cũ, cô mua điện thoại đi.”

“ Tiền đâu ra mà tôi mua?” Tần Tây Trăn đổi giọng ngay, êm ru như thứ hồ ly tinh dụ dỗ người ta: “ Là cộng sự, em cũng nên trượng nghĩa khinh tiền chứ?”

“ Thôi đi, sao cô sao lại thiếu tiền, có được hoa hồng chỗ em một khoản lớn còn gì.”

“ Không dùng được.”

Trình Nhiên truy hỏi: “ Vì sao không thể dùng?”

“ Vì tôi là tỳ hưu. “ Tần Tây Trăn loanh quanh không trả lời:

“ Nữ nhân quá yêu tiền không phải chuyện tốt đâu.”

- Thì tôi phải chuẩn bị của hồi môn cho mình chứ, sau này không phải dựa vào nam nhân nữa. Nếu thực sự gặp được người mình thích, tôi có thể nói với anh ấy, anh cứ tới chỗ em đi, cái gì em cũng có. Thế có phải tốt không?

“ .... “ Ma nói mới tin, nhưng mà Tần Tây Trăn đã dứt khoát không chịu nói ra, Trình Nhiên không truy hỏi nữa, nói chuyện chính quan trọng hơn: “ Nghe nói muốn tham gia lễ hội âm nhạc phải báo danh, hoặc là nhận được lời mời bên tổ chức, cô muốn tham gia …”

“ Em quá coi thường tôi rồi đấy, chút chuyện đó mà tôi không làm được thì phí công lăn lộn trong nghề rồi. Em còn chưa biết đúng không, mặc dù đơn vị tổ chức là Cục văn hóa và tuyên truyền, nhưng quản lý thực sự là công ty truyền thông văn hóa Sơn Hải dưới đài truyền hình thành phố, bạn học của tôi ở đó đã báo danh cho tôi rồi, có điều chỉ có thể biểu diễn ở hội trường phụ. Lễ hội âm nhạc tổ chức ở sáu địa điểm, hội trường chính chứa được hơn 5000 người, các hội trường phụ chỉ hơn 1000. Vé vào cửa hội trường chính cũng khác nhau, từ 80 đồng tới 360 đồng, chỉ có ban nhạc hoặc ca sĩ danh tiếng mới có thể biểu diễn ở đó, tôi thì chịu rồi. Còn hội trường phụ thì vé từ 20 tới 60 đồng, phù hợp với túi tiền của đa số mọi người, trong ba ngày tổ chức lễ hội, tôi sẽ biểu diễn ba lần vào sáng, chiều tối, mỗi lần đều phải hát ca khúc mới ... “ Nói tới đó Tần Tây Trăn hơi dừng lại, dùng ngữ khí thương lượng: “ Tôi có sáng tác của mình, nhưng khả năng chưa đủ ... Ừm, tôi giúp em đăng ký bản quyền hai bài hát, khi đó, tôi có thể dùng không? Tất nhiên khi đó ghi rõ tác giả gốc.”

Nếu là người khác, bài hát của mình có cơ hội đưa lên sân khấu biểu diễn, e là chuyện người ta mong mà chẳng được, nhưng Tần Tây Trăn biết Trình Nhiên chẳng hứng thú gì với chuyện này.

Lần này Trình Nhiên lại rất sáng khoái: “ Cô cứ dùng đi.”

Tần Tây Trăn cười khanh khách: “ Cám ơn nhé, em mới là thu hoạch lớn nhất của tôi khi tới Nhất Trung. “

Một đại mỹ nữ như Tần Tây Trăn nói ra câu này, sẽ có chút ý vị ám muội, nhưng Trình Nhiên lại không nghe ra chút tình tố nam nữ nào trong đó, mà càng giống người bạn tri âm, rất chân thành, từ nội tâm phát ra: “ Sao em cảm giác cô vui mừng giống như vừa kiếm được phiếu ăn dài hạn thế?”

Tần Tây Trăn hừ một tiếng: “ Cho nên tôi mới nói đám nam sinh các em thích nhất là nghĩ xiêu vẹo, em tưởng tôi không biết hàm ý của phiếu ăn dài hạn đấy à ... Tí tuổi đầu, đồ con nít ranh.”

Trình Nhiên chẳng khác nào bị một cú đấm thôi sơn, mình biểu hiện nhiều như thế, vẫn bị cô ấy coi là con nít ranh .

Thật thất bại.

“ Được rồi, hôm nay tôi có bữa cơm, không nói chuyện với em nữa, gặp lại sau nhé ... Phiếu ăn dài hạn.”

Trình Nhiên nghe tiếng tu tu kéo dài từ trong điện thoai truyền ra mà câm nít, nói cho cùng là ai là bị ai trêu ghẹo đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận