Trùng Nhiên

Chương 189: Nó dằn mặt đấy!

Tây nam Thành Đô là nơi tấc đất tấc vàng, nơi này nằm gần Đỗ Phủ thảo đường lưu trữ từ thời Đường tới nay, còn có một công viên Hoán Hoa Khuê do một khu rừng trúc, lầu các, suối nhỏ tạo thành, dương danh thiên hạ.

Toàn bộ công viên cảnh quan tinh tế, thuyền nhỏ ao sâu, cây soi bóng nước, rất có ý cảnh, chiều tà ngắm chim về, ao xanh xem cá nhảy.

Ở bãi cỏ ven hồ đó, phân bố một quần thể biệt thự đang xây dựng hoặc hoàn thành trước đó, tiểu viện tường trắng kiểu Trung Quốc, ẩn hiện trong rừng trúc xanh biếc, kín đáo mà thần bí. Nhìn qua cảm thụ không sâu, chỉ có đi sâu vào bên trong mới cảm nhận hết bố cục cầu kỳ tinh diệu của viên lâm cổ điển.

Lúc này Hóa Hoa Khuê nước chảy róc rách, đem kim ngân hoa chảy tới quấn lấy phía sau rào chắn sắt, ở trong tiểu viện trồng vài cây chương và ngân hạnh, có căn nhà hai tầng, chiếu ra ánh sáng vàng ấm áp.

Lý Tĩnh Bình tới tiểu viện này từ buổi chiều, thư ký Tôn Vĩ vận chuyển một ít đặc sản Sơn Hải vào nhà xong đã đi rồi. Tôn Vĩ là người Thành Đô, lúc này về nhà ăn Tết, Lý Tĩnh Bình không giữ hắn lại ăn cơm, vì vấn đề công tác nên cả nhà ông chẳng mấy khi đầy đủ, tất nhiên không muốn có người ngoài xuất hiện.

Khi Tôn Vĩ ra ngoài, Khương Hồng Thược ở ban công tầng hai vẫy tay với hắn, Tôn Vĩ đến lúc đi bộ trong công viên vẫn thấy người lâng lâng.

Lớn thật nhanh, mấy năm trước còn là cô bé lém lỉnh, vậy mà thoáng cái đã trở thành thiếu nữ khiến cả người trưởng thành như hắn cũng rung động rồi.

Không biết rồi chàng trai may mắn nào sẽ lọt vào mắt xanh cô bé.

Trong bếp truyền ra tiếng chén bát va chạm, phòng khách ánh đèn nhu hòa, Lý Tĩnh Bình thảnh thơi vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghê sô pha mềm, trên bàn trải tờ báo nội bộ.

Công việc rửa rau đã xong rồi, lúc này ông có thể nhàn nhã một chút, nhìn qua hành lang vào bếp, thấy hai bóng hình yểu điệu của vợ và con gái, ông có loại cảm giác hạnh phúc ấm áp.

Khương Vi Cầm bê đĩa thức ăn ra bàn, trừng mắt lên: “ Anh không biết giúp một tay à? “

Lý Tĩnh Bình vừa lật báo vừa thong thả nói: “ Anh rửa rau rồi.”

“ Rau được thím Lý nhổ sẵn, mang về anh chỉ nhúng qua nước vẩy vài cái thôi, củ cải còn do Hồng Thược gọt vỏ, nghe nói ở Sơn Hải, Hồng Thược thành bảo mẫu của anh, anh làm thị trưởng nhàn nhã lắm ...” Khương Vi Cầm tuổi đã trên bốn mươi, những vẫn quốc sắc thiên hương, làn da mịn màng trắng trẻo được chăm sóc rất tốt trông chẳng có gì giống với một người đã bốn mươi tuổi mà chỉ như một thiếu phụ khoảng ba mươi, tóc đen búi cao. Khí chất băng giá cao xa như Thiên Sơn nữ thần, song vẫn đầy sức quyến rũ, đúng là mẹ nào con nấy:

Thực ra như người xung quanh Lý Tĩnh Bình đều cho rằng mẹ còn đẹp hơn cả con gái. Đôi khi Lý Tĩnh Bình thấy có vợ quá lợi hại, làm chồng rất mệt tim, nhưng đôi khi rất thỏa mãn.

Lúc này Khương Vi Cầm giọng êm tai, làm Lý Tĩnh Bình cuống lên.

“ Làm gì có chuyện nhàn nhã, công tác của anh bận rộn lắm .” Lý Tính Bình bao biện: “ Với lại ở Sơn Hải không giống như chỗ em đâu, để người ta an bài người chiếu cố hai cha con anh, chung quy không tự nhiên. Nào như ở chỗ em, chuyện lớn nhỏ trong nhà giao hết cơ cấu hậu cần, nghe nói bị người ta gọi là ‘lầu hủ bại’ rồi, lời lẽ như thế truyền ra ngoài hay ho gì đâu. Thành phố lớn còn đỡ, ở Sơn Hải bé tíu tẹo đó, lỡ truyền tin tức kiểu đó, cha con anh ra đường nhìn ai nữa chứ ... Năm xưa Đỗ Phủ ở đây ‘Tháng tám thu cao, gió thổi lồng, tranh mái nhà ta bốc sạch không.’ Sống gian khổ đơn giản thế nào, kết quả là bây giờ xung quanh xây biệt thự xa hoa, sao xứng với quần chúng nhân dân ...”

“ Đừng có đánh trống lảng ... “ Khương Việt Cầm lạnh nhạt nói: “ Anh định qua mặt ai, trong bài thơ đó ở đoạn sau Đỗ Phu nói ‘Ước được nhà rộng muôn ngàn gian. Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan.’ Cái nhà này của em thì sao nào? Em đã chọn nhà nhỏ nhất rồi, với cấp bậc của em thì đã được chọn nhà trên 200 mét vuông mới đúng. Em không quản vấn đề của người khác, cái chuyện phung khí chẳng giải quyết được trong thời gian ngắn, tự hỏi không thẹn với lòng là đủ. Anh ở Sơn Hải theo đuổi tham vọng lớn, mặc kệ sống chết của con gái, nói ra lại thành anh có lý hả?”

Lý Tĩnh Bình nhất thời cấm khẩu.

Khương Hồng Thược bộ đồ ngủ màu hồng bằng bông có vẻ hơi dày, quần ngủ trông giống bức tranh đầy màu sắc rực rỡ, đi xép lê từ bếp đi ra, mang theo một chai rượu: “ Đỗ Phủ còn hát ‘uống như cá kình hút trăm dòng, lè nhè còn tưởng ta thánh hiền’, hôm nay là năm mới, không nói công việc không cãi nhau, cha mẹ không ăn một bữa cơm yên lành được sao?”

“ Ăn cơm, ăn cơm thôi.” Lỡ đọc một câu thơ thôi mà bị hết vợ đến con dùng thơ đáp lại, thật khó sống mà, Lý Tĩnh Bình thu dọn đống báo trên bàn, khi gặp một tờ báo trong đó thì thoáng ngẩn người, ông vẫn lặng lẽ cất đi, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của vợ:

Ông ta xuất thân con nhà nghèo, sau đó lọt vào mắt xanh Khương gia đại tiểu thư, trước giờ sĩ đồ thuận lợi ít nhiều nhờ Khương gia che chở, trong nhà lại có người vợ cường thế, sao tránh được áp lực và gánh nặng.

Áp lực đó vô thanh vô hình, nhưng trải qua tháng năm tích lũy, dần làm tình cảm phai nhạt, lại thêm nguyên nhân công tác, ở gần nhau ít, chia tách nhiều, thế nên cãi vã cùng chiến tranh lạnh như cơm bữa.

Cũng may là có cô con gái ngoan thành ràng buộc giữa hai người.

Bữa cơm đó có Khương Hồng Thược ở giữa điều hòa, trong nhà mới có được không khí cuộc sống bình thường. Với thân phận của họ, công tác khiến bọn họ thoát ly khỏi cuộc sống thường nhật, chỉ lúc nào có con gái, cái nhà này mới giống một cái nhà.

Bữa cơm đó Lý Tĩnh Bình uống nửa chai rượu, Khương Hồng Thược giúp thu dọn bát đĩa mang vào bếp rửa. Khương Vi Cầm từ bếp đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Tĩnh Bình.

Hai chân cô vắt chéo, lưng thẳng tắp, dưới ánh đèn là khuôn mặt thuần khiết tựa pha lê, không mang chút cảm xúc, khí chất lạnh giá tự nhiên trời sinh đó làm Lý Tĩnh Bình người có chút hơi men lờ mờ quay về thời thanh niên lần đầu nhìn thấy vợ mình.

Khương Vi Cầm hỏi khẽ: “ Anh thấy rồi chứ?”

Tuy câu hỏi không đầu không cuối, phản ứng của Lý Tĩnh Bình cũng không chậm: “ Nó muốn chúng ta thấy mà, với tâm tư của nó, trước sau chúng ta cũng phải thấy.”

Tờ báo đó được đặt rất khéo, như vô tình mở ra vậy, lại gập một góc, chỉ tới bài báo nói về giải thưởng tường văn hóa cấp tỉnh, thiếu điều khoanh tròn gạch đỏ thôi, Lý Tĩnh Bình lẫn vợ mình thường ngày sao lại đi đọc mấy tin tức kiểu đó.

“ Vậy cậu bé đó tên là Trình Nhiên hả?” Khương Vi Cầm đưa mắt vào bếp:

Từ bếp truyền ra tiếng nước chảy róc rách và tiếng hát nho nhỏ của Khương Hồng Thược, Lý Tĩnh Bình gật đầu: “ Ừm.”

“ Nó thế nào?”

“ Con trai của Trình Phi Dương, trước kia là nhân viên chi nhánh Hoa Thông Sơn Hải, là người làm kỹ thuật thông tin, năm nay cải cách độc lập ra rồi, thành đại biểu pháp nhân của công ty Phục Long, Tạ Hậu Minh cũng tham dự vào đó.”

“ Hoa Thông à, đó là đại hộ tỉnh ta, có điều giờ giữ mình không xong, đang cắt giảm để tồn tại, con cáo già như Tạ Hậu Minh làm sao lại tham gia vào trong đó? “ Khương Vi Cầm cũng biết tiếng tăm Tạ Hậu Minh, ông ta có cặp mắt rất chuẩn:

Lý Tĩnh Bình kỳ thực muốn né tránh chuyện này, nhưng mà vợ hỏi tới, đánh kể lại vụ án 6.2 lần nữa, phẩn sau lảng đi: “ ... Công ty Phục Long đó sau khi cải cách đánh một trận rất đẹp, cải tạo vấn đề thông tấn lạc hậu ở cục bưu điện Sơn Hải gây bế tắc phát triển nhiều năm, nền tảng kỹ thuật rất tốt.”

“ A, thì ra là đứa học sinh kéo con gái chúng ta vào chuyện nguy hiểm kia .” Khương Vi Cầm lườm chồng, khẽ lẩm bẩm: “ Vậy là vì báo ân sao? “

Lúc này Khương Hồng Thược rửa bát xong đi ra, hai người liền dừng thảo luận.

Khương Hồng Thược mắt đảo qua đảo lại, sau đó tủm tỉm cười: “ Con lên lầu đây.”

Bước chân rõ ràng có chút nhún nhảy.

“ Nó dằn mặt chúng ta đấy. “ Khương Vi Cầm cười, đó là nụ cười mê hoặc, mang theo chút kiêu ngạo:

Lý Tĩnh Bình xua tay: “ Làm gì có chuyện đó. “

“ Con em mà em chẳng hiểu à, nha đầu này tới bây giờ vẫn ấm ức vì chúng ta bắt nó rời Sơn Hải, cho nên thi thoảng lại làm vài chuyện nho nhỏ trẻ con như thế. Không sao, nó làm thế em càng tin đưa nó tới Thành Đô là chuyện tốt.

Khương Vi Cầm đưa mắt nhìn lên hành lang tầng hai: “ Có người để so sánh là chuyện tốt, chúng ta không cần khẩn trương. Ở Thập Trung cũng có nhiều đứa bé ưu tú không kém gì con gái chúng ta, trưởng thành bên những đứa bé như vậy tầm mắt càng cao, lý tưởng càng xa.”

Lý Tĩnh Bình chỉ ậm ừ, vốn còn định nói chuyện về đứa con trai nhà họ Lục đã về, muốn dò hỏi xem có phải là cha vợ mình có ý kết thông gia hai nhà không? Rốt cuộc lại thôi, một là chẳng mấy khi cả nhà đoàn tụ, không muốn nhắc tới con trai tình địch cũ làm hỏng không khí, hai nữa Lý Tĩnh Bình cũng muốn con gái sống vô tư vui vẻ thời gian nữa, nên tới giờ còn chưa nhắc với Khương Hồng Thược chuyện Lục Vĩ đã về, muốn trì hoãn chuyện này càng lâu càng tốt, dù biết chẳng thể được lâu.

Hắn nhận ra, sức khỏe ông ngoại Khương Hồng Thược không tốt, có lẽ ông cụ bắt đầu an bài tương lai gia tộc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận