Trùng Nhiên

Chương 394: Trẻ con Trung Quốc hỏng rồi.

Trình Nhiên cũng thuộc thành phần bị chủ nhiệm lớp lùa tới nghe diễn giảng, buồn chán nhìn quanh, trên đầu là bóng đèn sợi đốt công suất lớn, sáng chói cả mắt, mạng nhện kết khá dày rồi mà không xử lý, rõ ràng bên cạnh cửa có một cái gậy dài và chổi quét mạng nhện. Phòng học bậc thang này cũ quá, Thập Trung vì truyền thống giữ gìn rất nhiều kiến trúc cổ, điều này một là tốn kém hai là cơ sở thiết bị khó hiện đại hóa, thế nên gần đây bị quốc tế Gia Hàng thu hút không ít học sinh chất lượng.

Nghe nói trong trường đang định mở cơ sở phụ ở ngoại thành, sẽ có trang thiết bị hiện đại hơn, nhưng thế hệ y thì khỏi cần nghĩ tới được hưởng thụ rồi.

Khương Hồng Thược ngồi phía trước Trình Nhiên mấy hàng, đang cùng một nam sinh khá điển trai ngồi ở hàng ghế trước trò chuyện, nam sinh đó còn cầm một cuốn sách, chắc là sách của Tôn Tiêu.

Người rất đông làm căn phòng ấm áp hơn, Trình Nhiên thấy thiu thiu buồn ngủ, nhắm mắt vào khỏi phải thấy cảnh tượng ngứa mắt nào đó.

Trương Thụ đi vào, đối diện với phòng học cực lớn, giới thiệu đơn giản về chuyên gia Tôn Tiêu, dẫn đầu mọi người vỗ tay hoan nghênh. Tôn Tiêu lúc này đã thay một bộ vest trang trọng đi lên sân khấu, vừa đi vừa vẫy tay chào như chủ tịch, bắt tay Trương Thụ, có ít nhất ba người cầm máy ảnh tới gần chụp cận cảnh. Sau đó Trương Thụ lùi khỏi sân khấu nhường vị trí.

Tôn Tiêu không đứng ở bục phát biểu mà ngồi xuống xuống ghế chuẩn bị trước ở giữa sân khấu, đưa hai tay ra hiệu im lặng. Phòng học lớn im ắng hẳn, song vẫn còn tiếng rì rầm đầy phấn khích, từng đôi mắt nhìn chăm chú vào ông ta, cuốn sách của ông ta khi đó gây ra oanh động cực lớn, vô số tờ bào trích đăng, nhờ thế dẫn đầu lượng bán ra ở hiệu sách.

Rất nhiều học sinh Thập Trung chỉ nghe qua nội dung cuốn sách, có người xem trên báo chí, hoặc là cha mẹ, tâm trạng lúc này khá khác biệt.

Vắt chéo chân dáng vẻ nhàn nhã, Tôn Tiêu nhìn quanh một lượt không có phát biểu dông dài vòng vèo, lên tiếng đi thẳng luôn vào chủ đề: “ Trong nước cải cách mở cửa đã tiến hành 20 năm rồi, sinh hoạt vật chất của chúng ta từng bước sung túc, nhưng thế giới tinh thần lại cực kỳ thiếu thốn. Đặc biệt hôm nay chúng ta phải suy ngẫm lại một vấn đề toàn xã hội phải quan tâm, vì sao trẻ con Trung Quốc không bằng được trẻ con các quốc gia phát triển? Quốc gia của họ nghèo hơn chúng ta à? Không hề, bọn họ giàu hơn chúng ta nhiều! Nhưng vì sao thanh thiếu niên của họ lại chịu khó chịu khổ tốt hơn chúng ta, vì sao có sức cạnh tranh hơn chúng ta, đó là nội dung hôm nay tôi muốn giảng với các em. Tư duy phê phán, chúng ta không có.”

Đám học sinh còn chưa chuẩn bị gì đã bị dội ngay cho chậu nước lạnh vào mặt cả phòng học im phăng phắc, nhiều học sinh thấy nghẹn trong họng. Cả đám tuổi trẻ máu nóng, nghe đã thấy khó chịu rồi, nói cái gì vậy, rất nhiều học sinh nơi này nhắm vào du học, như Thư Kiệt Tây thành tích kém Trình Nhiên mấy chục hạng cũng đã chuẩn bị từ năm ngoái, bọn họ biết quốc gia phương Tây, vì thế rất nỗ lực rất cố gắng. Nghe thế liền không phục, nhưng muốn nghe ông ta nói gì.

Tôn Tiêu nhìn thấu tâm lý đám học sinh, bật cười: “ Mọi người không phục chứ gì? Trong lòng các em khó chịu lắm đúng không, nhưng vì sao tôi nói thế?”

“ Nào, chúng ta đều biết câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích Châu Ấu, mọi người từ nhỏ đều đã nghe rồi, có suy nghĩ đặc biệt về câu chuyện này không? Tôi có một người bạn, ở nước Mỹ, hỏi con anh ấy và vài đứa bé khác nữa, được đủ loại đáp án, có ‘Công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế ngược đãi, nên phản kháng, nên báo cảnh sát, chứ không phải là lựa chọn bỏ chạy’. Cũng có đứa nói ‘hoàng hậu lừa Bạch Tuyết ăn táo độc, bà ta phải bị cảnh sát bắt, phải bị pháp luật chế tài’. Còn trẻ con nước chúng ta đều thấy câu chuyện công chúa Bạch Tuyết rất mỹ hảo, hoàng tử và công chúa nhất định hạnh phúc. Nhưng trẻ con nước Mỹ nhìn thấy bản chất trong câu chuyện cổ tích đơn giản này, dám vạch trần phê phán, dám nói ra suy nghĩ của mình.

“ Câu chuyện ‘Khổng Dung nhường lê’ của Trung Quốc chúng ta, ở lớp học nước Mỹ, bị phê phán tan nát, trẻ con nước Mỹ nói, câu chuyện đó cổ vũ võ đoán chủ quan, tước đoạt dân chủ, là cách làm sai lầm.”

“ Bọn họ nói ‘gượng ép dục vọng của mình để được khen ngợi là hành vi tâm lý không lành mạnh’! Các em xem, khi chúng ta còn tuyên truyền khiêm nhường, kiềm chế bản thân thì trẻ con nước Mỹ đã ý thức được hành vi đó không dân chủ, không đáng được tôn sùng.”

“ Giáo viên nước Mỹ rất coi trọng bồi dưỡng tư duy phê phán cho trẻ con, khi chúng ở trường, chưa bao giờ gò bò trong nội dung sách vở, nói điều trên sách nhất định là đúng, cho dù lời giáo viên nói trên lớp, cũng cho phép học sinh có ý kiến bất đồng, cổ vũ chúng khiêu chiến quyền uy, mạnh dạn nói ra quan điểm của mình. Đại khái là nhờ vào sự bao dung này, trẻ con nước Mỹ dám suy nghĩ, không sợ phạm sai lầm, cũng không sợ đề xuất chất vấn.”

Ở dưới sân khấu, một số giáo viên lãnh đạo trường sắc mặt nghiêm túc, nghiền ngẫm lại hành vi của mình, bọn họ trước ra luôn có cảm giác giáo dục toàn quốc có vấn đề, nhưng không chỉ ra rõ ràng vấn đề xảy ra từ đâu, những lời nói này gợi mở phần nào.

Trình Nhiên phải bội phục vị chuyên gia giáo dục Tôn Tiêu này, khả năng kích động đám đông của ông ta cực cao, ông ta toàn là đạo lý tựa đúng tựa không, nhưng mỗi người từ từng góc độ đều có thể lấy ra quan điểm của mình, đả kích tấm bia đối diện.

Chính bản thân Trình Nhiên cũng ông ta kích thích suy nghĩ vấn đề trước kia không suy xét tới mà mặc nhiên thừa nhận.

Ví dụ như Khổng Dung nhường lê, có thể nói là đức tính khiêm nhường văn minh, nhưng cũng có thể bị chỉ trách thành "che giấu dục vọng của mình", hàm ý chỉ trích chuyện nhường lê không phải là đức tính tốt đẹp thực sự.

Ôi thứ giết người ác nhất không phải là đao kiếm, mà là ngôn từ. Thứ khiến người ta nhộn nhạo trong lòng nhất nhất không phải là lời tình tứ, mà là nghi kỵ.

Cứ nghe nhiều, nhìn thật nhiều sẽ thấy, trên thế giới này, báo chí, truyền thông đưa tin, trong ngôn từ đường hoàng giữa các quốc gia, trên trận địa đấu tranh chính trị, giữa ngôn luận, giáo điều, chủ nghĩa, chủ trương nhìn như đẹp đẽ, kỳ thực há chẳng phải ẩn giấu vô số động cơ và mục đích sao?

Không phải chân lý chỉ nằm trong tay số ít, mà chân lý nếu đổi vị trí và lập trường sẽ thành méo mó, trên đời này những luận điệu méo mó nhiều như thế, thêm vào những người bị tư duy hạn hẹp và cố chấp trói buộc càng nhiều không kể siết. Con người thiên hướng thích nghe những thứ có lợi nhất cho mình, làm sao mà thức tỉnh được.

Đó là nguyên nhân loại người như Tôn Tiêu được tôn sùng một thời.

Vậy nên thế giới đâu cần Tháp Babel, chư thần cần gì phải sợ, Tháp Babel thực sự chính là cái mông quyết định tư duy nhân tính.

Trên sân khấu, Tôn Tiêu vẫn ba hoa không ngớt.

“ Trong cuộc thi đấu trại hè Trung Nhật, trẻ con hai nước đều mang theo 20 ki-lô-gram, đi về phía trước. Tuổi của bọn họ khoảng từ 11 tới 16. Căn cứ yêu cầu của bộ chỉ huy, ít nhất phải đi 50km trong một ngày, thật ra nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của người Nhật là phải đi bộ 100 ki-lô-mét.”

“ Trong khi trẻ con Trung Quốc kêu khổ không thôi, lũ lượt làm biếng, ném ba lô lên xe đi theo. Có một cô gái Trung Quốc xinh đẹp đổ bệnh, trước mặt người khác giả vờ nói là mình chịu được, nhưng nhìn thấy bác sĩ là run bần bật, cuối cùng bất đắc dĩ phải đưa về đại bản doanh, nằm trên giường uống trà sữa Nội Mông. Trẻ con Nhật bị bệnh, nhưng bảo đặt ba lô xuống không chịu, bảo ngồi xe càng không, nói ‘cháu chịu đựng được, cháu nhất định đi tới cùng’.”

“ Nghị sĩ Nhật Hướng Điền Thật lái xe tới, thăm trẻ con hai nước. Cháu ông ta đã sốt cao hơn một ngày, ai cũng nghĩ ông ta sẽ đón cháu mình đi, ai ngờ ông ta cổ vũ cháu mình xong rồi không chút lái xe rời đi. Trong khi cán bộ Trung Quốc phát hiện ra đường bị sạt lở, lập tức gọi coi mình lên xe vượt qua chỗ khó đi, đứa bé còn dương dương đắc ý vì đãi ngộ hơn người.”

“ Trẻ con Nhật Bản đốt lửa nấu đủ các loại món ăn, trẻ con Trung Quốc thì cho rằng có người đưa cơm tới tận miệng nên không làm gì cả, kết quả là không, chỉ biết kêu gào khóc lóc.”

“ Trong khi người Nhật sẵn sàng bỏ tiền đưa con mình ra nước ngoài trải nghiệm chịu khổ, trẻ con Trung Quốc chỉ đi tới quốc gia phát triển hưởng thụ.”

“ Phàm là đi cắm trại dã ngoại, phàm là đứa bé nào vừa béo vừa trắng chẳng làm việc gì thì chắc chắn đều là trẻ con Trung Quốc hết.”

“ Người Nhật Bản công khai nói, trẻ con thế hệ này của các anh không phải đối thủ của chúng tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận