Trùng Nhiên

Chương 356: Lời cám ơn.

Kỳ nghỉ kết thúc, Thập Trung nghênh đón đội ngũ tham gia thi đấu trở về.

Phân lượng của cuộc thi sáng tạo thanh thiếu niên toàn quốc rất lớn, cuộc thi năm môn lớn còn khó hơn cao khảo, cực kỳ rèn luyện bản lĩnh học sinh, rất được các trường đại học hàng đầu ưa chuộng. Còn thi sáng tạo khoa kỹ ưu thế nằm ở tác dụng dẫn dắt và làm gương, là cánh cửa để tiếp cận với quốc tế, là cuộc thi được quốc tế thừa nhận.

Tuyển thủ được giải ở kỳ thi sáng tạo khoa kỹ toàn quốc, sẽ có tư cách tham dự "cúp thế giới" ISEF - The Intel International Science and Engineering Fair. Ở cuộc thi này 90% giải thưởng được các trường Ivy League lấy mất. Với những học sinh muốn vào những trường danh giá thế giới này, đây là con đường tốt.

Đương nhiên những thứ này ở rất xa học sinh bình thường, với học sinh cao trung trong nước, đại bộ phận vẫn còn hai tai chỉ đọc sách thánh hiền, không nghe chuyện ngoài cửa sổ, nghe cũng chưa từng nghe nói. Ví như bạn bè của Trình Nhiên ở Nhất Trung Sơn Hải, dù Dương Hạ học xuất sắc không kém học sinh ưu tú ở Thập Trung, nhưng cô không có cơ hội cùng con đường tham gia kỳ thi thế này.

Trường bình thường cũng không quan tâm, họ chỉ theo đuổi tỉ lệ đỗ đại học, lấy thành tích luận anh hùng, phải thể hiện được năng lực học tập mỗi người qua nội dung sách giáo khoa, không cần biết anh có hứng thú không, phận sự là ở đó.

Cái đáng quý của Thập Trung chính là có thể bồi dưỡng học sinh theo sở thích cá nhân, không giết mất thiên phú của học sinh, hỗ trợ học sinh ở mức cao nhất trong giới hạn chính sách.

Cũng chính vì điểm này khiến cho về sau Thập Trung bị Nhị Thập Thất Trung vượt qua ở tỉ lệ đỗ đại học trọng điểm, khiến trong tỉnh xuất hiện nhiều tiếng nói chỉ trích Thập Trung đã là mặt trời lặn rồi, không còn hào quang năm xưa nữa.

Nhưng trong mắt Trình Nhiên, không khí học tập thoải mái cởi mở, cổ vũ học sinh phát huy cá tính này, Thập Trung xứng đáng là trung học đỉnh cấp không chỉ ở tây nam, còn là toàn quốc, không trường nào sánh bằng.

Dưới chế độ thành tích luận anh hùng trong nước, Thập Trung theo đuổi "phát huy tiền năng và tiềm chất học sinh", cũng có sự cô độc "không biết tỏ cùng ai".

Được giải thưởng cuộc thi sáng tạo khoa kỹ, chính là huân chương của Thập Trung. Lễ chào cờ đầu tiên sau kỳ nghỉ quốc khánh, là lễ biểu dương đội ngũ tham gia thi đấu, Khương Hồng Thược đại biểu cho cả đội lên phát biểu.

Với lãnh đạo trường học mà nói, đây không phải chuyện cần đắn đo lựa chọn gì cả, chỉ riêng bề ngoài xinh đẹp của cô đã không cho người ta đường sống nào rồi.

Khương Hồng Thược mặc đồng phục trường, giày thể thao, mái tóc dài buộc sau đầu thành đuôi ngựa, trên trán vài sợi tóc rũ xuống, đơn giản vậy thôi đem tới cảm giác thanh thuần mà quyến rũ.

Học sinh phía dưới bàn tán xôn xao: “ Cô ấy lên rồi kia, úi trời nữ sinh phối với áo trắng đúng là số một.”

“ Chân mới là đẹp nhất chứ, vừa thẳng vừa dài.”

Còn trên đài, lãnh đạo trường nhìn cô với ánh mắt hiền từ cưng chiều.

Hiệu trưởng Thái Bồi Trung cho rằng, Khương Hồng Thược chính là hóa thân là hình ảnh cô đọng nhất của Thập Trung. Gặp các trường học khác, lúc giao lưu bình thường, lòng không tránh được tự đắc, thành tích tốt thôi thì có gì mà khoe, vừa thành tích tốt vừa xinh đẹp thế này các người có không? Có hâm mộ cũng chẳng nổi.

Ở bục phát biểu, Khương Hồng Thược giọng không lớn, nhưng rõ ràng, trong veo, đưa tới tai từng người, cuối bài phát biểu tất nhiên là một phen cảm tạ trường học dạy dỗ tạo điều kiện cho họ phát huy khả năng.

Tới đây, cô dừng lại một chút, nói thêm: “ Ngoài ra, tôi muốn cám ơn một người bạn cùng lớp ... Bạn Trình Nhiên.”

Cả thao trưởng im ắng hẳn, tim Trình Nhiên vọt lên tận cổ, rất muốn “đừng”, nhưng trừ khi y có phép thần thông chứ làm sao ngăn cản nổi.

Nha đầu đó sao lại làm thế chứ? Thừa biết mình không thích bị chú ý mà.

“ Trong quá trình tìm kiếm đáp án, nếu như không có bạn ấy đề xuất ý kiến mang tính kiến thiết, e rằng chúng tôi không thể có được giải thưởng này. Cổ nhân có câu ‘trong ba người đi cùng nhau ắt có thầy ta, chọn mặt tốt để học theo, thấy mặt chưa tốt thì đối chiếu sửa chữa mình’. Cho nên giải thưởng này có sự giúp đỡ vô tư của thầy giáo, sự ủng hộ của cha mẹ, có mồ hôi công sức của các thành viên, và cả những người bạn luôn cổ vũ, mọi người đều có một phần công lao ở giải thưởng này. Xin cám ơn mọi người.”

Khương Hồng Thược khom người cám ơn.

Lãnh đạo trường người bình thản, người mỉm cười, một số giáo viên thì rỉ tai thì thầm.

Còn đám học sinh không kiêng dè gì xôn xao bàn tán, câu hỏi nhiều nhất là, Trình Nhiên là ai?

Cái tên Trình Nhiên lần đầu tiên dùng phương thức chính thức đó lọt vào mắt mọi người.

Bài phát biểu của Khương Hồng Thược vô cùng thành công, khiến thao trường vỗ tay vang dội.

Hiệu trưởng Thái Bồi Trung sinh ra trong gia đình có truyền thống dạy học, cả nhà bốn đời có 12 giáo viên, cộng cả ông ta thì có 4 hiệu trưởng, trong 30 năm nghề nghiệp của mình, ông ta đã quá quen với ảnh từng nhóm học sinh rời trường.

Theo lý mà nói, đối với sự nghiệp này, ông đã đạt tới tâm cảnh, bình thản trước hết thảy rồi, nhưng mỗi lần chứng kiến bức tranh này, những gương mặt trẻ trung đầy sức sống, tiếng hò reo, tiếng vỗ tay ấy, ông cũng kích động theo.

Dạy học đúng là nghề tốt nhất, vì họ vừa chứng kiến lại vừa chờ đợi tuổi xuân hết thế hệ này tới thế hệ khác.

Ngày hôm đó Trình Nhiên lên lớp bị rất nhiều ánh mắt soi mói, lần lượt hai tiết vật lý và hóa học, giáo viên hai môn này có chung một động tác, đó là nhìn về phía y.

Phần thưởng mà Thập Trung vừa giành được liên quan lớn tới nội dung hai môn vật lý và hóa học, Khương Hồng Thược nếu đã ở trước toàn trường nói Trình Nhiên có ý kiến mang tính kiến thiết ở hạng mục này, tất nhiên ngay lập tức lọt vào mắt giáo viên bộ môn.

Mỗi giáo viên đều có học trò cưng của mình, lần này có một con cá lọt lưới nhảy ra, sao không chú ý cho được, trước đó ở phòng giáo viên, bọn họ đã trao đổi một lượt rồi, ai cũng cho rằng, đây là học sinh rất có tiềm lực.

Trong giờ học, nữ sinh tên Lưu Yến ngồi trên Trình Nhiên, cẩn thận mà thần bí quay đầu lại, đưa tới một quyển vở, mắt nhìn chằm chằm Trình Nhiên: “ Tôi không giải được phương trình này, Trình Nhiên, cậu xem hộ với ...”

Sau đó là rất nhiều ánh mắt kín đáo nhìn về phía y chờ đợi.

Cái trò trẻ con này làm sao qua mặt được Trình Nhiên, người ta rõ ràng là tới kiểm tra trình độ của y đây mà. Đau đầu thật đấy, lần này không giống như bị Tần Thiên kiếm tra, nếu giả vờ không làm được, sẽ ảnh hưởng tới Khương Hồng Thược, ảnh hưởng mức nào thì khó nói, dù sao cũng không phải điều y muốn.

Quay đầu lại nhìn về phía Khương Hồng Thược, cô nàng đó vờ như người không liên quan.

Thế là Trình Nhiên phải cắm mặt hì hụi giải bài, không dễ tí nào cả, y cũng toát mồ hồi chứ chẳng đùa, sau khi giải xong trả lại Lưu Yến. Cô gái này xem qua rồi cám ơn, hiển nhiên là cũng không biết Trình Nhiên làm có đúng không, lát sau kín đáo truyền cho người khác kiểm tra.

Quyển vở đó đưa tới tay Vũ Hân, chính là cô bạn ngồi bên cạnh Khương Hồng Thược, suýt bị Trình Nhiên cướp mất chỗ, xem xong đánh giá: “ Mất có 13 phút đã làm xong, khá lắm, không hổ là bạn cùng trường với Hồng Thược, là ẩn sĩ cao thủ.”

Thế là ánh mắt học sinh trong lớp nhìn Trình Nhiên khác ngay.

Bình thường nhìn cả lớp chơi với nhau không phân biết gì cả, thực tế học sinh giỏi và học sinh kém sẽ có những đại ngộ hoàn toàn khác.

Trình Nhiên bây giờ có thể nói là, được Khương Hồng Thược chứng nhận.

Thế là những học sinh top đầu của lớp trước giờ chưa từng tiếp xúc với Trình Nhiên, bây giờ gặp nhau cũng chào hỏi, tán gẫu vài câu.

Trình Nhiên không biết sao Khương Hồng Thược lại làm như thế, nhưng y khá chắc phải nói lời tạm biệt cuộc đời học sinh bình lặng của mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận