Trùng Nhiên

Chương 251: Vô sỉ tới tột cùng.

Tất cả phản ứng đó làm Trình Nhiên thấy đầu óc hơi choang choáng, làm động tác khó hiểu với Tần Tây Trăn, sao có thể như thế được chứ? Vì trước giờ qua lời kể Tần Tây Trăn trước giờ, cha cô luôn hiện lên trong đầu Trình Nhiên với ấn tượng là ông già thủ cựu, khó tính, cứng đầu, cố chấp. Đồng thời chán nản sa sút, không hiểu thời cuộc, tham hư vinh.

Giờ ấn tượng đảo lộn hoàn toàn rồi.

Tần đại sư, Trình Nhiên chưa từng nghe tới, nhưng bình thường thôi, có lẽ thế hệ như cha mẹ mình mới biết tới ông ấy.

Tiết mục kết thúc rồi, Ninh Viện có vẻ nghe chưa đã, liên tục vặn nút chuyển kênh, quả nhiên một số kênh âm nhạc đã xuất hiện gió đổi chiều.

Một nhà bình luận âm nhạc nói: “ Vì sao nói Tần Khắc Quảng là bậc đại sư nhạc cổ một đời? Vì chưa một ai đem nhạc truyền thống dân gian giao thoa với âm nhạc cổ điển phương Tây, lại còn làm được tới mức thủy nhũ giao dung như thế. Vào năm 1984, tôi có may mắn được nghe hợp tấu giữa thầy Tần và âm nhạc gia Picard, nhà soạn nhạc Ellen ngồi bên cạnh tôi còn rơi nước mắt, đó thịnh hội âm nhạc phương Đông và phương Tây chỉ có một lần trong đời.”

“ Thật không ngờ bao năm rồi lại được nghe giọng thầy Tần, thầy Tần lui về nghỉ ngơi quả là nuối tiếc lớn của giới âm nhạc, thì ra con gái thầy Tần tham gia lễ hội âm nhạc, tôi tin cô ấy kế thừa gien ưu tú của thầy Tần, với gia học sâu xa của thầy Tần, con gái thầy nhất định cũng rất xuất sắc. Chuyện Triệu Nhạc chỉ trích cô Tần đạo nhạc của mình, tôi chưa biết ai đúng ai sai, nhưng tối nay, tôi chắc chắn mọi người sẽ thấy ngay câu trả lời.”

Mặc dù người này không công khai đứng về phía Tần Tây Trăn nhưng không khó nghe ra ông ta ngả về ai:

Bình luận trên radio chỉ là góc nổi của tảng băng chìm thôi. Tần Khắc Quảng vì con gái ra mặt, tin tức này lan đi trong người làm âm nhạc thế hệ cũ, từng cái điện thoại nhấc lên loan báo cho nhau, nhiều công ty băng đĩa lâu năm như Trung Xướng, Cảng Quả từ hợp tức mật thiết với Tần Khắc Quảng đều chú ý tới.

Đương nhiên người bọn họ chú ý là Tần Tây Trăn, với thân phận đó của cô, chỉ cần lăng xê một chút, sợ gì không nổi.

Tần Tây Trăn ngồi ngây ra đó, nghĩ lại cả năm qua cô cùng cha mình tranh cãi, chiến tranh lạnh, thường nhìn ông thui thủi một mình ngồi ở ban công, khóe mắt cổ đỏ lên.

Đột nhiên nhận ra xung quanh im phăng phắc, đài đã tắt từ bao giờ, Trình Nhiên và thành viên ban nhạc ai nấy tròn xoe mắt nhìn mình.

Tần Tây Trăn vội vàng lau đi giọt nước mắt bên khóe, cười gượng: “ Mọi người làm sao thế?”

Ninh Viện thốt lên: “ Sư tỷ, rốt cuộc chị đang làm cái gì vậy, cha chị lợi hại như thế, sớm bảo ông ấy nói một câu, chị chẳng phải đã nóng rực nửa bầu trời rồi à? Tội gì vất vả như thế này cơ chứ?”

……… ……..

……… ……..

Hôm đó là chủ nhật, trên một cái sân thượng tầng 7 ở khu tập thể Hoa Thông, cũng có một đám thiếu niên nam nữ tụ tập quanh cái radio.

“ Không ngờ cha của cô giáo Tần lợi hại như thế. “ Du Hiểu há hốc mồm:

“ Té ra cha cô ấy là thầy Tần Khắc Quảng, cha mình còn có một cái hộp băng đĩa cũ, quý lắm, không tùy tiện cho mình nghe đâu. Bên trong toàn là tác phẩm của thầy Tần Khắc Quảng, chắc là thầy ấy phải nổi tiếng lắm ở thời đại cha mẹ chúng ta. “ Liễu Anh là con nhà nói nên có kiến thức mặt này hơn một chút: “ Bảo sao cô giáo Tần còn trẻ mà đã có trình độ cao như vậy.”

Diêu Bối Bối nhún nhảy kiêu ngạo: “ Chúng ta là học sinh của con gái bậc đại sư âm nhạc đấy, thật may mắn.”

Du Hiểu đấm tay đắc thắng: “ Tên Triệu Nhạc vu oan cho cô giáo Tần giờ này chắc đang dọn dẹp hành lý chạy khỏi Sơn Hải rồi. Ha ha ha, hắn chắc không ngờ lại cụng đầu vào đá như thế.”

“ Cậu là trẻ con à, đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, bọn chúng vô sỉ như thế, chuyện không dễ dàng đâu.” Trong đám bạn bè chỉ có Dương Hạ vẫn còn nhíu mày: “ Mình không biết chúng sẽ giở trò gì, nhưng chắc chắn là chúng chưa chịu thôi đâu. Có khi ngược lại ấy.”

Lúc này đã gần 11 giờ trưa, khoảng hai tiếng trôi qua từ bài phỏng vấn, bọn họ không nghe trực tiếp như Trình Nhiên mà được bạn bè loan báo cho nên tụ tập trên sân thượng nghe cùng nhau. Dương Hạ điều chỉnh kênh tới đài Đông Nam, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Uông Trung Hoa cũng ra mặt, phản ứng rất nhanh.

Lần này là tường thật trực tiếp.

Giọng Uông Trung Hoa vẫn thong thả trầm bổng như trước: “ Tôi rất tôn trọng thầy Tần Khắc Quảng, cũng thừa nhận thành tựu của thầy Tần ... Hơn nữa cảm thấy kính phục vì hành vi này của ông ấy, một người cha không ngại dùng thanh danh và thành tựu của cả đời mình đi đánh cược, đó là hành vi vĩ đại ... Nhưng, tình yêu như núi đó nếu biến thành mù quáng thì sẽ rất bi ai.”

“ Chúng ta thường thấy cảnh phú nhị đại bại gia, hoặc cha anh hùng con tệ hại, thế hệ trước phải dùng máu và mồ hôi gây dựng lên thành tựu, điều đó phải thừa nhận. Nhưng hậu nhân dưới sự che chở quá mức của thế hệ trước thường thường không có tinh thần trách nhiệm, chiều chuộng quá mức sinh ra coi thường mọi thứ. Nhiều khi thế hệ trước vất vả gây dựng danh vọng, luôn bị con cháu không ra gì phá sạch.”

Dương Hạ nhướng mắt lên với mấy người bạn, ý bảo đã thấy chưa?

Uông Trung Hoa tăng thêm ngữ khí: “ Chưa chắc gì cha là đại sư âm nhạc, con cái cũng là anh hùng hào kiệt. Những người làm âm nhạc chúng ta vẫn đang vất vả tạo dựng danh tiếng cho mình, ca sĩ như Triệu Nhạc xuất thân bình dân, mấy năm qua miệt mài phấn đấu, đi từng bước một, có gập ghềnh, có tích lũy mới có một ngày tài hoa bộc phát như ngày nay, chứ không phải nhờ người cha nổi tiếng mà vọt một cái ung dung ngồi trên bao người vất vả.”

“ Đúng, nếu so về trình độ chuyên nghiệp, khả năng chúng tôi không thể bằng người ta, nhưng chúng tôi một tấm lòng son với âm nhạc. Anh không thể nói, anh giành trước đăng ký bản quyền là có thể đoạt đi trí tuệ và tâm huyết của người khác. Người làm âm nhạc, ai lại đi vừa nghĩ ra một ca khúc là vội vội vàng vàng đi đăng kỳ bản quyền, tôi tin các bạn đồng nghiệp có sự đồng cảm này, một ca khúc mất mười năm mài rũa mới thành cũng là chuyện bình thường.”

“ Lời cuối cùng tôi muốn nói, nếu thầy Tần Khắc Quảng định dùng địa vị và danh vọng của mình trong giới âm nhạc của mình để bao che con gái, gây áp lực với thế hệ trẻ, thì tôi sẽ vô cùng thất vọng, tôi không muốn nhìn thấy một bậc đại sư được nhiều người tôn trọng vì làm sai mà thanh danh tan nát ...”

“ A, a ... Khốn nạn quá, con mẹ nó .... thằng cha này vô sỉ quá mức rồi, không bằng cả chó lợn.” Du Hiểu không nghe tiếp được nữa rồi, thiếu niên máu nóng, đứng dậy hét lớn, đấm đá vào không khí đấm đá phát tiết:

Những người còn lại nắm chặt tay tới nổi gân xanh, bọn họ không phải là người đương sự, vậy mà còn hận không thể tát vào mồm Uông Trung Hoa.

Là người trải qua sự kiện tụ hội âm nhạc kia, ai cũng biết nguồn gốc bài hát, lại từng theo học Tần Tân Trăn, cô chưa bao giờ lộ ra gia thế của mình, bọn họ tới bây giờ mới biết, đâu ra chuyện dựa dẫm vào cha mình đứng trên đầu người khác như Uông Trung Hoa nói.

Người này vậy mà còn dám nói một tấm lòng son với âm nhạc, trơ trẽn tới mức đó là cùng.

Đám trẻ con lần đầu tiên được tiếp xúc với góc tối của thế giới người trưởng thành. Nếu bọn họ không biết chuyện, tin rằng sẽ bị lời Uông Trung Hoa làm nghĩ sai lệch, vì câu chuyện cha anh hùng con khốn kiếp rất dễ khơi lên sự căm ghét của mọi người đối với loại Nhị Thế Tổ vênh váo kiêu ngạo.

Uông Trung Hoa hết sức cao minh, ông ta không đối đầu chính diện, mà từ đầu tới cuối dẫn dắt dư luận, hướng mọi người theo chiều hướng Tần Khắc Quảng bao che cho con, dùng bối cảnh và sức ảnh hưởng của mình để chèn ép Triệu Nhạc, xuất thân rễ cỏ.

Con người luôn dễ đồng cảm với kẻ yếu mà.

“Thật, thật là …” Diêu Bối Bối ức tới chảy nước mắt:

“ Hôm qua, hôm qua chính lão ta còn đem công ty gì gì đó với luật sư ra đe dọa cô giáo Tần, vậy mà hôm nay làm ra vẻ đáng thương rồi. “Du Hiểu tức không chỗ phát tiết, nhặt gạch đá trên sân thượng ném lung tung:

“ Du Hiểu thôi đi, ném vào người khác thì sao. “ Dương Hạ đứng dậy giữ tay Du Hiểu lại:

Diêu Bối Bối mau nước mắt ôm lưng Liễu Anh, bật khóc nức nở: “ Phải làm sao bây giờ, cô giáo Tần sẽ bị lão già đó hại mất. Chúng ta phải làm gì đó đi chứ, phải làm gì chứ?”

Liễu Anh mắt cay cay chỉ biết vỗ tay an ủi cô bạn mình, đám trẻ con bọn họ thì có thể làm gì được đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận