Trùng Nhiên

Chương 129: Uy hiếp lợi dụng.

Nghe Tạ Hậu Minh nói như vậy Trình Nhiên có hơi sợ, đây chính là hiệu ứng cánh bướm, y thay đổi một chuyện kéo theo nhiều phản ứng đằng sau như thế, sau này làm việc cần cẩn thận hơn, nếu không lại biến chuyện tốt thành chuyện xấu. Mà với năng lực của Trình Nhiên bây giờ không cách nào kiểm soát những biến hóa.

Xem ra trốn trong trường tránh làm mấy việc ảnh hưởng tới tương lai là chuyện không tệ, đợi khi mình có đủ khả năng hẵng hay.

Trình Nhiên đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình thì bị Trình Phi Dương vỗ lưng một phát, mạnh tới nỗi suýt phun thức ăn trong miệng ra: “ Anh Tạ, anh đừng khen nó quá, nếu không là mũi nó nở ra đây, rồi lại sinh ảo tưởng. Cái thằng bé này ấy à, cứ thích bắt chước người lớn, lần trước nó lấy kế hoạch thành lập công ty của tôi đọc, còn viết bậy viết bạ vào đó. Thật là, cái tuổi này học cho tốt là được, rồi sẽ đến tuổi không muốn làm người lớn cũng chẳng được ấy chứ, vội gì.”

Tạ Hậu Minh cười ha hả: “ Đúng thế! Nào, chúng ta làm một chén. Phi Bạch, con phải học Trình Nhiên đó, kiến thức con bị hổng nhiều, hay là để Trình Nhiên phụ đạo cho con ... Thế này đi, thi giữa kỳ mà con vào được nửa trên của lớp, cha thưởng con ... 3 vạn.”

Phụt! Rốt cuộc cũng có người phun thức ăn ra hộ Trình Nhiên rồi, chính là Tạ Phi Bạch, mọi người đều bật cười, Trương Vi vừa cười vừa mắng, giúp Tạ Phi Bạch đang luống cuống dọn dẹp đống bừa bãi trước, Từ Lan lắc đầu, thấy Tạ Hậu Minh hứa hẹn như thế quá lắm rồi.

Ba vạn đồng.

Tạ Phi Bạch nuốt nước bọt.

Trước kia cha hắn quản tiền rất chặt, nói là cho hắn cầm tiền dễ ra ngoài tiêu bậy hư người, hắn toàn xin mẹ, lần này treo thưởng tới ba vạn.

Chỉ cần vào nửa trên trong lớp thôi à, lớp hắn có 63, vậy thì 30 thôi sao, coi thường hắn quá rồi.

Trình Nhiên thì tấm tắc khen trong lòng, Tạ Hậu Minh đúng là nhìn thấu bản chất vấn đề, kỳ thực tiêu tiền phải có dũng khí như ông ta, cầm cục tiền ném một phát làm người ta choáng luôn.

Ông ta đúng là loại người có thể gạt bề ngoài nhìn thấu bản chất.

Thực ra ở mức độ nào đó thì Trình Phi Dương cũng là người như vậy, hắn là dân kỹ thuật, không giỏi chuyện giao tiếp với người khác, nhưng khứu giác kỹ thuật rất nhạy. Tạ Hậu Minh nhìn ra thời cơ ở bưu điện qua góc độ chính trị, còn Trình Phi Dương nhận ra ở góc độ kỹ thuật. Nếu cho Trình Phi Dương một con đường, hắn toàn tâm toàn ý vào lĩnh vực đó, sẽ làm rất tốt, song thiếu tầm nhìn khái quát.

Tạ Hậu Minh khác hẳn, ông ta có thể vận dụng ánh mắt nhạy bén của mình tới rất nhiều lĩnh vực, trong tương lai sẽ thay đổi cực nhanh, tiềm lực của ông ta là vô hạn. Nhưng đi sâu vào một lĩnh vực, ông ta không thể nhìn thấu triệt như Trình Phi Dương.

Trình Nhiên thấy, hai người họ có thể phối hợp với nhau sẽ rất hoàn mỹ.

“ Phục Long muốn cải tổ kỹ thuật cục bưu điện đang là chủ đề gây chú ý ở Sơn Hải, nhiều đơn vị cùng cơ cấu chính phủ bị cục bưu điện kìm hãm phát triển đang rất trông đợi lần này, nên phải thành công, còn là thành công một cách hoàn mỹ, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn tới tiếng tăm tương lai “ Tạ Hậu Minh dặn lần nữa:

Trình Phi Dương sẽ không hứa bừa: “ Khó lắm ... Tương Tiến cũng là người dễ dao động, không biết là ai rỉ tai ông ta, ông ta chỉ cầu ổn thỏa, không cần có công, chỉ mong không có tội, muốn đưa vào máy móc nước ngoài .... Ông ta đang dùng Phục Long để ổn định người khác, nghe nói ông ta đang ngầm chạy khắp nơi xin tiền, có tiền một cái, nói không chừng chúng tôi bị gạt sang bên.

“ Cái gì? “ Tạ Hậu Minh nheo mắt: “ Tài chính thành phố bây giờ còn đang bội chi, Tương Tiến muốn tiền à, không có cửa. Chú Trình, chú cứ yên tâm vào chuyên môn là được.”

Cha nói vô tâm, người nghe lại có ý.

Trình Nhiên có thể đoán được, với sức ảnh hưởng của Tạ Hậu Minh, ông ta muốn chặt đứt đường lui của cục trưởng cục bưu điện không khó, e rằng Tương Tiến sắp hết đường vùng vẫy rồi.

Thời buổi nào cũng thế thôi, ở trong thể chế coi trọng quan hệ và ân tình qua lại. Nếu không có Tạ Hậu Minh bảo hộ, Trình Phi Dương không giỏi gây dựng mạng lưới quan hệ, muốn dựa vào bản thân kéo Phục Long lên vô cùng khó, nguy hiểm còn lớn, không cẩn thận cân bằng các mối quan hệ thì có khi biến thành vật hi sinh của người ta.

“ Nếu không phải nghĩ tới Trình Nhiên thành tích không tệ, có thể thi vào Nhất Trung, tôi không cắn răng mà làm như vậy .” Trình Phi Dương quay sang: “ Con phải học cho tốt đấy, cha mới yên tâm làm việc.”

Trời đất, vừa rồi còn nghĩ cha chỉ giỏi kỹ thuật, vậy mà giờ biết dùng cả công việc uy hiếp bức cung mình rồi.

Đúng là tự làm tự chịu, nếu Trình Nhiên biểu hiện như đứa trẻ bình thường tuổi này, vô tư lự chỉ biết chuyện trường lớp, tất nhiên Trình Phi Dương không đem công việc của mình ra gây áp lực với con. Nhưng ai bảo Trình Nhiên tỏ ra hiểu chuyện quá làm gì, lại còn thích xen vào chuyện người lớn, nên mới bị Trình Phi Dương đem ra dọa dẫm.

Trình Nhiên dở khóc dở cười, muốn làm chút việc thôi mà áp lực thế đấy.

.... ....

Ăn xong cơm, người lớn tiếp tục trò chuyện người lớn, trẻ con thì bị đuổi đi chơi với nhau, lúc này Trình Nhiên đứng trong phòng ngủ của Tạ Phi Bạch, xem hắn khoe khoang bộ sưu tập của mình.

Tạ Phi Bạch đúng là có tư cách khoe khoang, hắn có chiếc Power Mac G3 của Apple đặt trên bàn, cái thứ thuộc cấp đồ cổ này đời sau chỉ thấy ở trong hội chợ triển làm khoa học kỹ thuật, dùng làm bảo vật trấn phái. Đặt bên cạnh là mô hình mới lắp của Ayanami Rei, đây là nhân vật nữ chính trong bộ anime cực hot tên Neon Genesis Evangelion, sản xuất năm 95 tới 97, liên tục ba năm liền được danh hiệu nhân vật nữ được yêu thích nhất trong anime. Đây là phiên bản có giới hạn, làm bằng thạch anh, một dạo là một trong mô hình chế tác tay đắt nhất lịch sử Nhật Bản, cũng là nhân vật Trình Nhiên yêu thích một thời.

Mỗi khi giới thiệu một món bảo bối, Tạ Phi Bạch làm ra vẻ thản nhiên đầy đắc ý: “ Cái đó chưa là gì đâu, mày xem cái này.”

Thế nhưng Trình Nhiên mà đụng vào thì hắn cuống lên: “ Cẩn thận, đừng làm hỏng.”

“ Cái đó phải đeo găng tay mới được cầm, dễ bẩn lắm.”

“ Mày nhẹ tay chút đi, cái đó chỉ có 500 phiên bản trên toàn thế giới đấy.”

Từ truyện tranh tới các loại mô hình, từ máy tính cấp đồ cổ của Apple tới các máy chơi game của Sony, Nintendo ... tên này chẳng thiếu gì cả, mọi thứ mà đứa con trai bình thường độ tuổi này ao nước thì hắn đều có, Trình Nhiên nhiên càng xem càng ghen tỵ.

Tạ Phi Bạch khó chịu muốn chết, hắn sưu tầm được bao nhiêu thứ hay ho, thế nhưng xưa nay không có ai để khoe, thế nên Trình Nhiên phải nhận hết nín nhịn bao năm của hắn.

“ Cậu thích sưu tập như thế, sau này có muốn làm cái viện bảo tàng không? “ Trình Nhiên chép miệng hỏi, vài món mô hình tinh xảo tới mức cả người mang linh hồn trưởng thành như y cũng muốn dọn về nhà:

“ Tao làm gì có nhiều tiền thế?”

“ Thì đang nói sau này cơ mà.”

“ Này, nói trước nhé. “ Tạ Phi Bạch như nhớ ra cái gì: “ Ba vạn của cha tao, tao có bản lĩnh lấy được là của tao, mày chớ mong tao chia cho mày một nữa.”

Hả? Trình Nhiên ngạc nhiên, thằng quỷ nói gì thế, thèm vào.

“ Cha tao bảo mày phụ đạo cho tao chỉ là nói đùa thôi, tao mà cần mày phụ đạo à? Tao chắc gì đã kém mày ... Nếu tao nghiêm túc học tập, nhất định khiến mọi người giật mình.”

“ Được, để xem thi giữa kỳ sắp tới cậu làm ăn thế nào.” Trình Nhiên tay mân mê mô hình Ayanami Rei, làm bộ lơ đễnh nói: “ Hay là chúng ta cược đi, nếu thành tích tôi kém cậu, cậu tới phòng tôi, muốn lấy gì tùy thích, nếu tôi thắng cậu, tôi chỉ cần cái mô hình này …”

Tạ Phi Bạch ném cho y một ánh mắt, ý tứ không nói thành lời là, mày có thể vô sỉ hơn được nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận