Trùng Nhiên

Chương 468: Cái giá phải trả.

Sáng mùng 7, Từ Lan nấu cho Trình Nhiên một bát mỳ, Trình Phi Dương đã về Thành Đô làm việc, cô gọi điện dặn dò chồng ít nhất cũng phải đập quả trứng vào mỳ, đừng chỉ ăn mỳ ăn liền không, không đủ sức làm việc.

Sau Tết, giờ chỉ còn lại một quy trình là tới từng nhà người thân ăn cơm, hôm nay nhà Trình Tường mời khách, Trình Nhiên nói là có cuộc tụ họp quan trọng với bạn học cũ không đi được.

Khi Từ Lan rửa bát đũa xong quay lại thấy con trai đã gọi điện xong, nói:” Triệu Thanh sắp tới à, Tết nhất mà đã thương lượng làm gì đấy, hôm qua cũng thế, gọi điện suốt”

“ Chuyện nhỏ thôi mà mẹ, Thiên hành đạo quán trước Tết vừa mở thêm tầng hai, vừa đi vào kinh doanh, vài việc chưa ổn định lắm, mẹ cũng biết mà .” Trình Nhiên đưa ra một câu trả lời rất hợp tình hợp lý:

Cái đạo quán gì gì đó do Trình Nhiên tiền trảm hậu tấu, Từ Lan không tán đồng lắm, nhưng mà thành tích ở trường của Trình Nhiên không sụt giảm, làm cô không có cơ hội chỉ trích.

Đôi khi tham gia họp phụ huynh ở Thập Trung, cô rất không tự nhiên, vì họp phụ huynh thì tất nhiên là nói chuyện con cái rồi. Người khác kể con mình ngoài đi học tham gia các cuộc thi học sinh giỏi, thích khoa học làm cái máy bay mô hình, được các cha mẹ khác tán dương, cũng có người nói đưa con vào lớp thanh nhạc, biểu diễn dương cầm gì đó ...

Mỗi khi tới lượt Từ Lan, cô rất khó xử, cũng sợ người ta hỏi tới, chẳng lẽ nói con tôi ngoài đi học còn mở quán cà phê ... Chắc là xung quanh gió lạnh thổi vù vù luôn.

Ài, cái thằng con cô, đầu óc nó không phải không có, nhưng nó chẳng chuyên tâm vào làm chuyện đáng hoàng. Từ bé đã vậy, toàn theo đuổi thứ viển vông đi mây về gió, lúc còn nhỏ cô còn cố trấn áp, uốn nắn được, giờ nó lớn rồi, muốn quản rất khó.

Không biết tương lai nó sẽ thành cái gì, Từ Lan không khỏi lo lắng.

Triệu Thanh tới, Từ Lan đưa cho cái phong bao đỏ, nói là cho Tiểu Thạch Đầu, hỏi thăm bệnh tình của thằng bé, tuy Tiểu Thạch Đầu phẫu thuật thành công, nhưng giờ trong tim vẫn phải gắn thiết bị, có thể nói tương lai còn nhiều gian truân.

Trò chuyện một lúc, Triệu Thanh xin phép, xách cái cặp tài liệu vào phòng Trình Nhiên.

Từ Lan thử đẩy cửa, cài phía trong mất rồi, cô biết mà, chắc chắn không phải chuyện quán cà phê đâu, thằng con cô nó lại bày trò rồi.

Đầu tiên nó bày ra trò thẻ bài gì đó, kiếm được ít tiền, nhưng cũng không lâu, giấu giếm cha mẹ mở quán cà phê, lại thậm thụt làm cái phần mềm trên mạng, bây giờ chán rồi, lại sắp bày ra trò khác.

Thật đau đầu với nó.

Thôi, sau này để vợ nó quản, cô thì chịu rồi.

Cũng may cái tính cả thèm chóng chán này của con cô chỉ ở lĩnh vực chơi bời thôi, chứ ở tình cảm rất chuyên nhất, như chuyện thích Dương Hạ một thời gian dài, dù con bé chẳng bao giờ đáp lại.

Chứ ở chuyện này mà cũng dám cả thèm chóng chán, đứng núi này trông núi nọ thì Từ Lan đánh nát mông.

Bàn bạc gần một giờ Triệu Thanh mới đi, Trình Nhiên chẳng rảnh rỗi, xem số liệu báo cáo về CQ mà Lý Minh Thạch gửi, đưa ra ý kiến và phê duyệt tương ứng, nhìn cái giao diện windows 98 mà chỉ biết thở dài, mở sách ra.

Một điểm y chẳng biết tỏ cùng ai, trùng sinh không phải cái gì cũng hay cả, với người đã tiếp xúc với đủ các loại phương tiện giải trí phong phú đời sau mà nói, thời đại này vô cùng buồn chán, gần như chẳng có cái gì khơi lên được hứng thú của y nữa.

Sức hút của Tam Quốc Sát đang giảm dần, tiến trình mở rộng ở các thành phố không còn điên cuồng như giai đoạn đầu, vì máy tính bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều trong các hộ gia đình, quán internet đua nhau mọc lên. Chỉ cần nhìn Du Hiểu quên ăn quên ngủ thế nào là thấy rồi, nào là Delta Force, StarCraft, Tam Quốc Chí, thứ mới mẻ do thời đại tin tức này xuất hiện, khó kháng cự được.

Nhưng Tam Quốc Sát sẽ không thất bại, cho dù đời sau, board game vẫn có chỗ đứng riêng, nhất là ở địa điểm tụ họp offline.

Đương nhiên, dù tương lai Tam Quốc Sát hoàn toàn không kiếm được tiền nữa thì nó cũng đã hoàn thành sứ mạng lịch sử rồi, sẽ là dấu ấn tồn tại mãi trong lòng mọi người.

Trò chơi cũ dù kinh điển, nhưng sự phấn khích lúc mới chơi chỉ tồn tại trong ký ức, khi Trình Nhiên di chuột nhấn vào thế giới đó, phát hiện y không tìm lại được tâm tình cũng như kiên nhẫn để chơi như trước nữa.

Có những thứ đúng là chỉ lần đầu mới quý giá nhất.

Thế nên toàn bộ game máy tính thời thượng nhất hiện giờ cũng không thể làm Trình Nhiên hứng thú, Trình Nhiên tìm được hai thứ khiến y có thể đốt thời gian vào lúc nhàn hạ, một là vẽ thẻ bài mới, nhân vật mới cho Tam Quốc Sát.

Cái thứ hai không ngờ lại là .... Giải đề số học.

Kiếp trước ở thời đại học sinh, số học là thứ Trình Nhiên phải cắn chặt răng để học. Sau khi trùng sinh, nhờ cơ sở vững chắc, phát hiện ra vắt óc phá giải từng đề số học khó đem lại thỏa mãn lớn, không hề kém khi chơi game bài binh bố trận tỉ mỉ, dựa vào tài nguyên trong tay, đánh hạ hết boss này tới boss khác.

Vì thế ngoài kia năng xuân tràn ngập, trăm hoa đua nửa, chim chóc ca vang, tiếng cười rộn ra, Trình Nhiên lại ngồi trong nắng ấm giải bài tập.

Thế là bất tri bất giác một buổi sáng đã qua.

Đã tới thời gian cùng Tần Tây Trăn đi gặp con trai phú hào Hong Kong rồi.

Từ Lan ở ngoài gọi, cô đã thay một bộ váy công sở, đeo túi xách lên, xác nhận lần cuối xem Trình Nhiên có muốn đi tới nhà Trình Tường ăn cơm không, có được câu phủ định rõ ràng, liền đi trước.

Trình Nhiên gấp sách vở lại, gọi điện thoại cho Tần Tây Trăn, biết cô đã gặp Trần Mộc Dịch, chuẩn bị tới khách sạn Lệ Tinh, mở tủ quần áo, quả thực làm đúng những gì Tần Tây Trăn đã nói, kiếm bộ quần áo đập vào mắt trước tiên rồi đeo ba lô lên đường.

Ở chuyện ăn mặc, Trình Nhiên không cầu kỳ, mặc sao cho thoải mái không quá khói coi là được rồi, quần áo của y toàn do mẹ mua cho, dù là đời sau, y cũng mua liền 3 bộ vest giống nhau treo trong tủ, luân phiên mặc, khỏi suy nghĩ cho phiền.

Rời khỏi hành lang, bầu trời mây đen giăng giăng kín trời, che đi ánh mặt trời cuối ngày ánh lên tia sáng như vàng.

Bức tường quét vôi trắng của khu tập thể điểm xuyết những mảng rêu thâm xì mùa đông. Ở chỗ bảo an, Bác Tống cũng từ Thành Đô về, cho mấy bảo vệ trẻ nghỉ thêm vài ngày, ông lai đích thân ngồi gác cửa như bao năm qua, lót đệm dầy trên đôn đá, lim dim ngậm tẩu thuốc dài cổ lỗ, bập bập phả ra làn khói.

Trình Nhiên vẫy tay với ông rồi đi qua cổng, đường phố thưa thớt người đi lại, đa phần cửa hiệu vẫn đóng cửa, đèn lồng, câu đối đỏ dán khắp nơi chưa bóc.

Khu nhà cũ, cột điện cũ, thậm chí là thùng rác cũ thiếu mất cái nắp nằm bên cột điện, tịch dương chiếu vào ô cửa sổ kính vàng của tòa nhà đơn vị, men theo đường mấp mô đi tới trạm xe buýt , thế giới ấm áp mà tĩnh lặng.

Mọi thứ thật quen thuộc, giống như trước giờ vẫn thế, Trình Nhiên tựa như con chó già lững thững đi tuần tra lãnh địa của mình, thi thoảng dừng lại một chút, chỉ để hít thở mùi hương thân quen nào đó từ một cái quán bên đường tỏa ra.

Tất cả những thứ này vốn không nên bị bất kỳ quấy nhiễu nào, thậm chí loại như như La Lẫm Văn vốn sẽ không xuất hiện ở thành phố này, nhưng hắn đã tới rồi, khiến Trình Nhiên phải rời cái ổ ấm áp của mình, vì thế hắn phải trả cái giá đích đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận