Trùng Nhiên

Chương 525: Cùng đi xuống.

Mọi người quay sang nhìn Trình Nhiên, không nhịn được cười, thừa biết "ai đó" mà Khương Hồng Thược nói là ai.

Dù thần kinh có thô tới đâu, cũng nhận ra gần đây giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược có vấn đề, nhưng mà muốn thăm dò được từ miệng Khương Hồng Thược gần như không thể.

Giờ nghe giọng điệu của Khương Hồng Thược, cả hai cười trộm, đồng thời tai dựng lên như tai thỏ. Bình thường Khương Hồng Thược không để lộ ra sơ hở, nhưng mỗi lần đối diện với Trình Nhiên lại không bình thường được.

Trình Nhiên thậm chí còn chẳng nghe thấy bọn họ nói cái gì, cảm giác Trương Bình ở bên cạnh đứng lại nên cũng đứng lại theo, lúc đang thi chợt phát hiện ra vấn đề, nãy giờ nghĩ ra rồi, cần phải gọi điện cho Triệu Thanh điều chỉnh sách lược, nếu không sẽ có vấn đề lớn.

Vừa rồi xung quanh ồn ào, bây giờ yên tĩnh lại, tưởng là bọn họ đã thảo luận xong, Trình Nhiên gật đầu với đám Khương Hồng Thược một cái rồi đi.

Trương Bình thấy Trình Nhiên cứ như thế mà bỏ đi thì ngạc nhiên lắm, nghĩ một chút rồi đuổi theo.

Phía bên này đều trầm mặc, Tô Hồng Đậu kiếm cớ hoàn hoãn: “ Chắc là là cậu ấy biết làm sai rồi, nên tâm tình đối chiếu kết quả cũng không có.”

Mọi người ồ một cái rồi giải tán.

Tô Hồng Đậu và Mã Khả liếc nhìn Khương Hồng Thược, cô đứng yên tại chỗ, ánh mắt không tiêu điểm, cô gái luôn mạnh mẽ không ngờ khiến người ta sinh vài phần thương xót.

Hai người này, cãi nhau to rồi.

Một số bài thi được giáo viên chấm xuyên đêm, ngày hôm sau phát ra.

Buổi chiều hôm đó, Chương Ngư ôm một chồng bài thi tranh thủ hết tiết vật lý đi vào lớp học, đám học sinh vốn đang định ùa ra ngoài chơi, thấy Chương Ngư một cái liền thở ngắn than dài, tiu nghỉu về chỗ.

Hiểu lầm cởi bỏ, quan hệ hai bên vẻn vẹn là không còn đối nghịch gay gắt thôi, lớp số 5 vẫn chẳng ưa gì hắn.

Thái độ Chương Ngư cũng chẳng thay đổi, lạnh lùng nói: “ Chỉ nghĩ tới chơi, các em nghĩ là mình thi tốt lắm à? Lần này điểm bình quân cả lớp không ra gì, các em mang về xem cho kỹ, kiểm điểm sai lầm, mai tôi sẽ giảng giải bài thi. Cán sự tiếng Anh, lên phát bài thi đi.”

Cứ như có vùng áp suất thấp kéo vào lớp vậy, bầu không khí u ám hẳn, Vân Địch nhận bài thi thì nhíu mày: “ Mọi người xem thầy ấy dùng bút đỏ viết cả đống sau bài thi của tôi này, khả năng nghe mù mờ, lượng tự vựng lý giải kém, có thời gian ngây người không bằng nhớ thêm vài từ đơn ..”

Giáo viên Thập Trung thường không nặng lời với học sinh, có sai sót gì chủ yếu để học sinh tự nhận ra cùng kiểm điểm, trong khi Chương Ngư lại dùng lời lẽ gay gắt, còn cả châm biếm mỉa mai.

Thế nên Vân Địch vừa hoảng sợ lại bất an: “ Có phải Chương Ngư bất mãn với tôi không?”

Nghe nói thế những người khác không do dự nữa, mở bài thi của mình ra, nhao nhao lên.

“ Tôi cứ tưởng mỗi mình mình thôi, không dám nói.”

“ Tôi cũng có nữa.”

“ Dờ phắc, tôi cũng bị này.”

Trình Nhiên nhận bài, điểm số là 137 trên 150, tiếng Anh vốn là điểm mạnh của y, lại không muốn cho Chương Ngư cơ hội bắt bẻ, nên làm bài rất chú tâm. Tưởng Chương Ngư không thể nói gì được mình, ai ngờ vẫn có hàng chữ đỏ làm " Bài văn không đủ số chữ, vội nội bài đi ăn cơm à? Trừ điểm. Khả năng nghe tốt, lượng từ đơn nhiều, đừng đắc ý, vận dụng ngữ pháp chưa chuẩn."

Mời đầu một hai người còn ngại, sau mọi người đều đưa bài của mình cho mọi người xem, thế là cả lớp phát hiện, Chương Ngư đánh giá toàn bộ lớp.

Có nữ sinh nào đó kêu lên "Đồ biến thái!".

Tiếp đó xếp hàng cụ thể trong lớp và cả khối được đưa ra, Trình Nhiên chỉ hai môn tiếng Anh và số học giữ được phong độ, môn khác đều không tốt, nên từ top 5 trong lớp tụt xuống top 10, phạm vi toàn khối từ vị trí 34 tụt một lèo xuống 83.

Nhìn thấy thứ hạng của Trình Nhiên, Trương Bình như bị sét đánh, trải qua mấy giây bàng hoàng, hắn chất vấn: “ Cậu thi kiểu gì thế hả, không tiến lên cũng đành đi, vị trí top 30 phải giữ chắc được chứ, vậy mà tụt một lèn gần 50 bậc là thế nào? Có biết tôi lỗ lớn rồi không?”

Trình Nhiên thấy thành tích mình tốt lắm rồi, thật sự là thế, gần đây gần như toàn bộ tâm trí của y đặt vào thị trường chứng khoán, thậm chí đang làm bài thi còn vô tình vẽ biểu đồ chứng khoán lên giấy, phải làm lại, thế thì làm sao mà thi tốt được, còn nghĩ rớt khỏi top 100 ấy. Không ngờ đứng ở vị trí 83, không khỏi khâm phục bản thân.

Chuyện này tất nhiên chẳng thể nói ra, Trình Nhiên hỏi ngược lại: “ Cậu lấy tôi ra đánh cược à?”

Trương Bình lườm Trình Nhiên không thèm trả lời, còn đang phải lo tiền trả nợ đây này.

Vốn Trình Nhiên tụt gần 50 bậc phải là chuyện gây chú ý lắm rồi, thế nhưng sau đó Khương Hồng Thược từ vị trí số 1 tụt xuống vị trí thứ 10 mới thực sự là sét đánh giữa trời, chấn động cả lớp.

Thập Trung mỗi lần tổ chức thi thống nhất sẽ công bố bảng ưu tú, trên đó có ảnh và lý lịch vắn tắt của học sinh từ thứ nhất tới thứ mười, cổ vũ học sinh khác.

Trước kia ảnh Khương Hồng Thược không ở vị trí đầu thì cũng là thứ hai, lần này ở vị trí cuối cùng.

Chu Húc vươn lên đứng thứ nhất.

Tin tức thành tích Khương Hồng Thược sa sút gây bàn tán không chỉ trong khối, vì cô không chỉ là danh nhân trong trường, vì hiệu ứng mỹ nữ luôn được chú ý, ngay cả học sinh năm nhất đều biết tên.

Thành tích có lên xuống là chuyện thường, top 3 bám nhau khá sát, thậm chí thứ 4 thứ 5 không kém là bao, nhưng mà xuống top 10 có thể nói là cú trượt dài rồi, mọi người đều thắc mắc, không biết chuyện gì làm thành tích của cô đi xuống như thế.

Tất nhiên cũng có người khoái chí lắm, không cần lý do, ai bảo xinh đẹp, thành tích tốt như thế chứ? Lý do ghét đơn thuần nhất, là vì thua kém.

Không ít người tò mò muốn xem phản ứng của Khương Hồng Thược thế nào, tò mò có, quan tâm có, mà hả hê cũng có.

Tóm lại là người lảng vảng ngoài hành lang lớp số 5 tăng vọt.

Ngoài dự liệu là không ai nhìn thấy chút khác lạ nào từ Khương Hồng Thược, ít nhất từ bề ngoài không thấy.

Cô hết giờ học vẫn cùng bạn bè đi dạo trong sân, giờ thể dục vẫn chơi cầu lông yêu thích, bóng hình khỏe khoắn linh động, tràn ngập hơi thở thanh xuân ấy vẫn xuất hiện khắp nơi.

Nhưng chủ nhiệm lớp Tôn Huy không ngồi yên được nữa rồi, vừa có thành tích liền gọi Khương Hồng Thược tới văn phòng trò chuyện một phen, không biết nói gì, chỉ biết sau cuộc nói chuyện đó Khương Hồng Thược về lớp với vẻ mặt không vui, khả năng Tôn Huy nặng lời rồi.

Khó mà trách được, có lẽ trong chuyện này Tôn Huy là người choáng vàng nhất.

Tiếp đó Tôn Huy lại gọi Trình Nhiên vào văn phòng, thật bất ngờ, trong khi ở lớp thì thầm với nhau đoán rằng Trình Nhiên chuyến này thảm rồi thì Tôn Huy nói chuyện rất có kỹ xảo.

Đầu tiên ông hỏi chuyện gia đình, phải chăng có chuyện gì, khi biết Trình Nhiên không bị ảnh hưởng bởi chuyện gì từ phía gia đình, Tôn Hủy mới chân thành nói: “ Trình Nhiên, thành tích nhất tích nhất thời lên xuống không sao cả, trạng thái có lúc tốt lúc xấu mà, nhưng chuyện học tập không tiến thì lùi, đây là thứ khảo nghiệm tâm chí của một người. Tâm chí vẫn còn, lần này tụt xuống, lần sau sẽ đi lên, nhưng nếu bình thường không chịu khó học tập nữa thì hỏng rồi.”

“ Còn nhờ những lời thầy nói với em lần trước chứ, đó là vì theo thầy quan sát ở trên lớp, thấy em rất chững chạc, không trẻ con như bạn bè xung quanh, rất khá.”

“ Nhưng em làm tôi thất vọng quá, sự trưởng thành của em đâu rồi, khi đó em nói ‘cuộc sống không nên bị an bài, mà là nên bước đi thật chắc chắn tạo ra.’, khi đó thầy nói gì, thầy nói ‘sao không mau phấn chấn đuổi theo’.” Tôn Huy lắc đầu liên hồi: “ Thế này gọi là đuổi theo sao, hai em giờ đang kéo nhau xuống đấy.”

Cả Trình Nhiên và Khương Hồng Thược cùng lúc thành tích đi xuống như thế, không thể tránh khỏi làm người ta liên hệ tới quan hệ cả hai.

Trình Nhiên tình ngay lý gian, giải thích cũng không được, dù lý do là gì, với tư cách học sinh, mình không đủ chú tâm là sai, Tôn Huy nói những lời này là có ý tốt, vì thế cúi đầu nói: “ Em xin lỗi thầy.”

“ Em đừng xin lỗi miệng, mà em phải về suy nghĩ nghiêm túc. “ Tôn Huy phất tay: “ Các em thực sự đấm một phát vào tim tôi đấy.”

Khi nói chuyện với Trình Nhiên và Khương Hồng Thược, ông chuyên môn đợi lúc văn phòng không có ai cả.

Sở dĩ nặng lời với Khương Hồng Thược, nhẹ nhàng với Trình Nhiên không phải vì phân biệt nam nữ, ngược lại, ông cho rằng Trình Nhiên ở thế yếu hơn Khương Hồng Thược, là người "bị liên lụy" nên cảm thông hơn một chút.

Nhưng ông nói mình đau lòng là sự thực.

Vì thế Trình Nhiên rời văn phòng giáo viên, tâm trạng hết sức nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận