Trùng Nhiên

Chương 83: Cuộc đời chẳng lúc nào thiếu chông gai ! (1)

Đó là một cuộc đại chiến, một cuộc đổ bộ, thây chất đầy đất, thuyền đổ bộ vừa hạ xuống, đạn đã rời nòng vèo vèo bắn tới, pháo nổ đùng đùng. Mảnh vụn, đất đá, chân tay, tiếng nổ rung trời, ánh lửa chói lòa. Trọng pháo, súng máy ở lô cốt hỏa lực không ngừng càn quét, khiến xác địch trải khắp chiến trường.

Cuộc chiến chẳng biết đã kết thúc từ bao giờ, bầu trời khắp nơi là khói đen, những con quạ bay lòng vòng, đợi tới bữa tiệc của nó.

Sau đó là yên tĩnh, tất cả huyên náo tựa bị thủy triều rút đi mang khỏi thành phố nhỏ.

Sơn Hải khôi phục lại cảnh trời xanh gió nhẹ, nắng tới chói mắt, chiếc xe buýt chạy uể oải hơn thường ngày vì không có đám học sinh ồn ào tinh lực vô hạn trên đó. Bên đường thi thoảng thấy học sinh thi xong đang ngồi dưới bóng cây ba hoa đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, trông đợi kỳ nghỉ dài sắp tới.

Gió lúc nào cũng thổi lồng lộng, dù là ánh mặt trời có gay gắt tới mấy, chiếu lên người nóng nực tới mấy, chỉ cần kiếm một bóng râm ngồi xuống, sẽ cảm thụ được cái mát của cơn gió đi qua núi cao, đi qua rừng, qua hồ nước, mang tới sự mát lạnh.

Gió tới, gió lại đi.

Cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục.

Ở cổng công ty Hoa Thông, hôm nay tụ tập rất đông người, bọn họ giơ các loại tấm biển "Phản đối bán rẻ tài sản quốc hữu", " Nghiêm tra quan thương câu kết", " Bán đứng lợi ích công chức là sỉ nhục!", mặt ai nấy đều đỏ gay, căm phẫn la hét.

Đây vốn là biến cố lớn xã hội, nhưng mà thời buổi này quốc xí phá sản như cơm bữa, những chuyện thối nát nhiều tới đếm không xuể, đại đa số mọi người đi ngang qua cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi. Lạ gì đâu, thừa biết là chuyện gì.

Cơ mà đến người công ty Hoa Thông còn không nhận ra được mấy người trong đám đông sục sôi lửa giận ấy. Mà đám người này trống giong cờ mở mục đích chính là mấy cái xe biển Thành Đô ở trong khuôn viên đơn vị.

Đó là lãnh đạo tổ điều tra nghiên cứu tới từ tổng công ty, đến đánh giá khả năng sản phẩm mới của ban kỹ thuật do Trình Phi Dương đứng đầu, có khả năng mở ra thị trường trong tương lai không ... Nhưng bị đám người kia chặn lại, có thể nói nửa bước khó đi.

Có người gào như cha chết: “ Lãnh đạo, tổng công ty không thể bỏ mặc sinh tử của anh chị em công nhân viên chức.”

“ Công ty là tài sản của mọi người, không phải tài sản riêng của Trình Phi Dương, hắn có cống hiến, nhưng làm sao so được với chúng ta tích lũy bao năm? Thứ Trình Phi Dương phát minh ra phải thuộc về công ty, thuộc về tất cả mọi người ở đây, không cho hắn độc chiếm.”

“ Đả đảo, đả đảo, Trình Phi Dương, đả đảo kẻ hưởng thụ trên xương máu của mọi người.”

Trong đám đông đó, kẻ la hét tợn nhất là Trương Phi, tên này trước kia ở phòng sản phẩm, là loại giảo láu cá làm gian nói dối điển hình ... Vào thời hai vị giám đốc trước, tên Trương Phi này lúc nào cũng bám sát bên cạnh, trong nhà lúc nào chuẩn bị sẵn sàng bàn mạt chược, thường xuyên có nhân vật ở cơ cấu chính phủ tới chơi.

Thậm chí có tin đồn ác liệt hơn, đó là lãnh đạo đến chơi khi hắn không có nhà, chỉ có vợ hắn phục vụ.

Về sau hai vị giám đốc kia đều có vấn đề nên bị cách chức, tân giám đốc là người tương đối đàng hoàng, không thích bài bạc, thừa hiểu cái trò của Trương Phi nên hắn tìm đủ cách lấy lòng không được, ra ngoài làm nghề tay trái, chẳng thèm đi làm. Nghe đâu là hắn vẫn lĩnh lương như thường, vì bên trên có người đánh tiếng, không chừng do hắn bắt thóp của người ta, không ai muốn cá chết lưới rách với loại người vô sỉ đó.

Vậy mà lúc này Trương Phi đứng ở hàng đầu hô hào rất tợn, cứ như vì quyền lợi của mọi người mà căm phẫn, nhiều người trong đơn vị tức lắm, nói tới cống hiến cho công ty, kẻ này không có tư cách gì nhắc đến, hắn là thứ sâu mọt góp phần làm đơn vị sa sút.

Ở một bên Trương Bình Truyền khoanh tay đứng nhìn, giống đang thưởng thức kịch hay, thi thoảng hô vài tiếng "đả đảo" góp vui, chả ai biết hắn đả đảo cái gì, cũng chẳng quan tâm. Tên này giờ thành chó dại rồi, người tử tế không ai muốn dây dưa.

Hiện giờ ở trong nội bộ công ty chia ra làm ba phe, một kiểu như nhà Liễu Anh, đã tìm lối thoát mới rồi, chẳng mấy quan tâm tới tương lai Hoa Thông, nhưng họ là nhân viên kỳ cựu, đợi công ty cải tổ, chia cho ít nhiều gì đó. Tóm lại có sao hay vậy, mặc bên trên làm gì thì làm, bọn họ không tham gia, không có nghĩa là khi anh bán gia sản có thể lờ họ đi, hoặc chia cho ít tiền bố thí là được.

Phe thứ hai đứng đầu là Trình Phi Dương, những người không cam tâm, muốn làm, dám làm, nhưng biết phải thoát khỏi cách cục tổng công ty bây giờ, phải cải cách triệt để, hoặc phải độc lập mới có thành tựu.

Loại thứ ba khá đông, hoặc là không có năng lực, không chịu làm việc, ỷ già đời lên mặt, chuyện gì cũng xen vào, đám người này lấy Triệu Bình Truyền, Trương Phi là đại biểu. Bọn họ không cần biết cải tiến hay cải lùi thế nào, chỉ cần biết mình phải được có phần, công ty sống dở chết dở cũng không thể thiếu phần bọn họ, dù chỉ đinh gỉ bán sắt vụn cũng phải chia cho hắn.

Công ty muốn cải tổ, được thôi, bọn họ muốn vào ban quản trị, muốn nắm quyền. Trình Phi Dương muốn độc lập à? Được, nhưng mà chuyên tâm làm kỹ thuật đi, cho một vị trí tổng công trình sư gì đó là đủ, còn điều hành công ty à, phải bọn họ mới làm được.

Thật ra còn nhóm người nữa, công nhân viên chức bình thường, cả đời chỉ biết làm một nghề, sống dựa vào đơn vị, quen nghe lệnh, là người làm công ăn lương thật thà, muốn vực dậy công ty mà có lòng không có sức, chỉ biết đợi vận mệnh an bài. Cha mẹ Dương Hạ, Du Hiểu là một trong số đó.

Mười người làm chẳng bằng một người phá, đám người kia cản trở như vậy, công tác đánh giá không cách nào tiến hành, tổ công tác ở lại hai ngày, thấy lực cản quá lớn nên quay trở về.

Nói thật chứ, tổng công ty bây giờ ốc là ốc chẳng mang nổi mình ốc nữa rồi, chuyện bầy hầy khắp nơi, không hi vọng công ty con ở Sơn Hải có khả năng cải tử hoàn sinh thật, chẳng qua là vị giám đốc quá nhiệt tình, đặt cược vào Trình Phi Dương, huy động quan hệ ở trên tổng công ty, nên đội nhân mã này mới xuống.

Ừ thì xuống rồi, đánh giá có rồi, thì sao nào? ... Tổng công ty còn đang chắt bóp từng đồng kia kìa, đâu ra máu mà bơm cho công ty con.

Trình Phi Dương lúc này không còn hi vọng dựa vào kỹ thuật mới để bắt kịp làn sóng thời đại nữa, chỉ mong có thể cải tổ sinh tồn, thị trường tạm thời đặt ở huyện thành phố xung quanh.

Ai cũng có miệng ăn phải nuôi mà.

Yêu cầu đã thấp thế rồi, đám Triệu Bình Truyền, Trương Phi vẫn gây khó dễ, hận không thể đẩy Trình Phi Dương xuống mười tám tầng địa ngục.

Tổ công tác tổng công ty đã đi rồi, lại một tia hi vọng bị dập tắt.

“ Đám Triệu Bình Truyền cứ dứt khoát tóm lấy lý luận phát minh của bọn anh là trong chức trách, nên sở hữu trí tuệ thuộc về công ty ... Chắc chắn phải có Tôn Trác Phú của đầu tư Sơn Hải đứng sau giật dây, nếu không Triệu Bình Truyền, Trương Phi làm sao huy động được nhiều thành phần bất hảo ngoài xã hội như vậy ?”

“ Ngăn cản cải tổ độc lập, ép công ty phải bán tài sản trọn gói, khi đó Tôn Trác Phú nhảy vào tiếp nhận toàn bộ, bây giờ phần kỹ thuật hạch tâm của Phục Long đã hoàn thiện, chỉ còn chút vấn đề khi ứng dụng thực tế và sản xuất nữa thôi, ông ta không cần anh nữa, có thể mời chuyên gia về hoàn thiện nốt.”

“ Anh không tin Tôn Trác Phú một lòng phát triển sự nghiệp này, khả năng cao ông ta hoàn thiện nó, sau đó bán đi ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận