Trùng Nhiên

Chương 726: Nói thêm về Hội Thiên Hành đi. (1)

Trình Nhiên công nhận gần đây mẹ có nói một câu làm y tỉnh ngộ, đó là “giờ nhà mình có điều kiện rồi, con có thể theo đuổi việc con muốn”. Đúng là thế thật, trước kia cái gì cũng muốn đi từng bước, làm từ đầu, giờ tội gì chứ.

Bởi thế y không thèm nói lý tưởng, không thèm nói tiền đồ, không nói vinh dự, giờ Trình Nhiên có một chân lý đơn giản mà tàn bạo.

Tôi, có tiền.

Trên đời này còn có gì thể hiện thành ý làm rung động lòng người hơn tiền? Đó là rất nhiều tiền.

“ 10 vạn tiền học bổng của cậu không đủ đâu. “ Nhiếp Xuyên vẻ mặt khó coi, không biết hắn đang tức hay là đang buồn cười:

“ Anh tới đây một chút. “ Trình Nhiên rời chỗ ngồi, chỉ cái laptop đã cắm sẵn dây mạng:

“ Cái gì ...”

Nhiếp Xuyên nhìn laptop, thư viện của Đại học Trung Nam có cung cấp máy vi tính để vào mạng, nhưng thông thường thì không cung cấp cổng kết nổi mạng. Tất nhiên chuyện này chẳng thành vấn đề với Trình Nhiên, y tới thư viện vốn đề làm việc mà, sau khi quen thuộc với giáo viên quản lý thư viện rồi, y xách hai chai Mao Đài, một tuýt thuốc là tới nhà, thế là vấn đề được xử lý, mỗi tội là tốc độ khá chán, duyệt web vẫn ổn.

Trình Nhiên mở vài trang web, sau đó chỉ Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên xem xong nhìn kỹ Trình Nhiên.

Mấy trang web đó có đưa tin về quán cà phê chủ đề ở Thành Đô, có tin tức về Lam Điểm Linux lên sàn chứng khoán Mỹ.

Thời đó mấy trang web trên mạng khá sơ sài, bài báo về Thiên Hành đạo quán có ảnh chụp hôm khai trương đông nghìn nghịt, sau đó là lời giới thiệu. Bài viết về Lam Điểm Linux thì chi tiết hơn nhiều, từ bốn người Đặng Ngọc gặp nhau cho tới quá trình thúc đẩy, kỳ thực bài báo này không toàn vẹn, bài báo đưa tin lúc cổ phiếu Lam Điểm đạt giá trị cao nhất, biến cả bốn thành triệu phú đô la.

Nếu Nasdaq không sụp đổ, danh tiếng bốn người đó sẽ càng lúc càng lớn mạnh, thành lãnh tụ giới thanh niên, nhưng bây giờ chỉ có thể thở dài thôi.

“ Mày có ý gì? “ Nhiếp Xuyên lờ mờ đoán ra gì đó:

“ Thiên Hành đạo quán là của tôi, do tôi lập nên, cái tên quen mà chắc anh biết, còn Lam Điểm do tôi đưa lên sàn chứng khoán. “ Trình Nhiên giới thiệu đơn giản:

Con ngươi Nhiếp Xuyên co lại, cũng là con mọt trên mạng, nên Thiên Hành đạo quán một thời ầm ĩ hắn cũng biết, cái này cũng đành đi. Lam Điểm thì là cái tên quá quen thuộc với dân công nghệ thông tin rồi, tuy lĩnh vực khác nhau, nhưng Đặng Ngọc, Liêu Miêu khác nào minh tinh giới công nghệ thông tin, tuy mới là minh tinh tuyền 3 thôi, song với người bình thường, minh tinh vẫn là minh tinh.

Nếu, nếu chuyện này mà là thật thì ... Khiếp người quá rồi, phải lấy cái gì miêu tả đây?

Nhất thời cả Nhiếp Xuyên không hình dung nổi, nên hắn không tin: “ Mày lấy gì chứng minh?”

Trình Nhiên lấy di động ra bấm số, bật loa ngoài để trên bàn hai người cùng nghe.

Đặng Ngọc nhìn thấy số Trình Nhiên thì phấn chấn nhận máy ngay: “ Trình Nhiên, rốt cuộc cũng nhớ tới rồi sao, được cuộc điện thoại của giám đốc Tiểu Trình sao mà khó quá ... Vẫn ở Đại học Trung Nam chứ?”

“ Không ở Đại học Trung Nam thì ở đâu, tôi đang học đây này ... “ Trình Nhiên tán gẫu qua loa với hắn vài câu: “ Chuyện là thế này, bên phía tôi có người bạn, là fan của các anh đấy, cao thủ khoa vi tính, anh nói chuyện một chút không, thỏa mãn lòng hâm mộ của người ta.”

Nhiếp Xuyên hơi lúng túng không biết phải giao lưu thế nào, nói chẳng được nhiều, không thể hiện được một phần mười trình độ thường ngày, song đủ xác nhận thân phận người đối diện. Nói chuyện một lúc bên kia Đằng Ngọc lại muốn nói chuyện với Trình Nhiên.

“ Trình Nhiên, chúng tôi có kế hoạch bán một phần cổ phần trong tay, chuyện này có liên quan tới cậu, cho nên thông báo cho cậu một tiếng, nếu đạt thành ý hướng, sẽ gửi vài tài liệu cho cậu ký.”

“ Có người muốn mua cổ phần của các anh à, họ muốn bao nhiêu?”

“ Ừ, bọn họ muốn bỏ vốn đầu tư, chỉ là giá không cao 500 vạn, muốn 30% cổ phần.”

Hiện giờ nhóm bốn người Lam Điểm nắm 60% cổ phần, lần này liền một lúc bán đi một nửa số cổ phần, hiển nhiên là mùa đông sản nghiệp kéo tới, Lam Điểm không trụ nổi nữa.

500 vạn mà muốn lấy đi 30% cổ phần, trước kia câu này nói ra khác nào xỉ nhục họ, giờ thì nhục cũng phải cắn răng chịu.

Nhóm Lam Điểm cứ xẻo thịt đi như thế này, sẽ từng bước bị đám du kích gặm nhấm, cuối cùng lặp lại chuyện kiếp trước, khiến người sáng lập bị đá đít, đó là cảnh thường thấy của rất nhiều công ty vào thời kỳ đó.

Trình Nhiên trầm tư: “ Trong tay tôi còn ít tiền nhàn rỗi, nếu như đã muốn bán, các anh lại chưa đạt thành ý hướng cuối cùng, không bằng để tôi mua đi.”

Bên kia điện thoại rõ ràng giọng Đặng Ngọc trở nên hưng phấn: “ Nếu là cậu mua thì tốt quá rồi.”

Ngó lơ Lam Điểm vậy là đủ rồi, nếu tiếp tục ngó lơ, có khi thành đống tan hoang thật ấy chứ, giờ tuy chưa phải là lúc tốt nhất để nhảy vào, nhưng không sao.

Trình Nhiên có kế hoạch lớn hơn, vậy mạnh tay hơn chút đi, mình dè dặt cũng đủ rồi.

Cúp điện thoại, Trình Nhiên mỉm cười hỏi Nhiếp Xuyên: “ Anh còn câu hỏi nào nữa không?

Nhiếp Xuyên hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, sao không có cho được, hắn có cả núi câu hỏi trong đầu này, chuyện quá khó tin, nhưng nó lại bày ra trước mắt, hắn gật mạnh đầu: “ Có, rất nhiều, nhưng trước tiên nói thêm về Hội Thiên Hành đi.”

Chuyện Nhiếp Xuyên gia nhập Thiên Hành Hội nhanh chóng thành đề tài bàn tán trong trường.

Thời buổi này cái từ thiên tài bị lạm dụng quá nhiều rồi, có chút thành tích tôi được báo chí tung hô, nào là thiên tài thương nghiệp, nào là thiên tài sáng nghiệp, thôi thì đủ kiểu. Sinh viên Đại học Trung Nam mỗi lần đọc báo thấy hai chữ thiên tài liền nhếch môi khinh bỉ, vứt sang bên.

Nhưng trong trường này lại có hẳn hai anh em mà mỗi khi nhắc tới, bọn họ phải thừa nhận, thiên tài có thật.

“ Nghe nói gần đây em tham gia vào một cái hiệp hội. “ Trong nhà ăn, hai anh em Nhiếp Vân và Nhiếp Xuyên gặp nhau ăn cơm, tuy ở cùng trường, kỳ thực hai anh em ít có thời gian ở cùng một chỗ.

Chuyện xảy ra ở tầng cấp sinh viên thì Nhiếp Vân không hứng thú, hắn trải qua rồi, biết đó là thời kỳ còn tràn ngập các loại mộng tướng, nhưng sớm thôi sẽ hiểu tất cả chỉ là mây khói bay qua cửa.

“ Vâng. “ Nhiếp Xuyên nói không nhiều:

Nhiếp Vân ngạc nhiên lắm, nói đùa: “ Anh không phản đối em gia nhập hiệp hội, nhưng làm sao lại nhường cho người khác làm chủ tịch? Không giống tính cách của em, mà tiếng tăm cái hiệp hội đó cũng chả tốt.”

Nhờ phát tờ rơi rầm rộ nên Hội Thiên Hành lan truyền trong giới sinh viên, chuyện đáng lẽ không xảy ra lại xảy ra, thế nên ý kiến trái chiều cũng nhiều, không đánh giá cao, cho rằng đám năm thứ nhất còn quá non, quá lý tưởng thôi.

Nhiếp Vân hiểu đứa em kiêu ngạo của mình, nếu như mọi người tôn nó lên làm người đứng đầu, có khi nó nổi hứng bất chợt sẽ gật đầu đấy, chứ cái chuyện đi làm cấp dưới cho bọn nhóc năm nhất, làm gì có khả năng.

“ Toàn là tin đồn do người ta không hiểu thôi, cậu ta tên Trình Nhiên, là người lập nên Thiên Hành đạo quán rất nổi tiếng, về sau còn hợp tác với nhóm Lam Điểm Linux lên sàn chứng khoán Mỹ. Cậu ta có ý tưởng, có năng lực tổ chức, có tham vọng, anh cậu ta khác lắm … Hội Thiên Hành hiện đang chủ yếu mài rũa đội ngũ, hơn nữa thực sự còn phát trợ cấp nữa .... “ Nhiếp Xuyên kể cho anh mình vài chuyện về Thiên Hành đạo quán mà hắn mới tìm hiểu được:

“ Mở từ năm đầu cao trung ... Kể ra cũng đặc biệt thật. “ Nhiếp Vân tặc lưỡi tán thưởng, bảo sao đứa em kiêu ngạo của mình cúi đầu, nhân vật như thế hắn cũng muốn gặp lắm, nhưng mà tình hình bây giờ không cho phép, hơi cau mày: “ Nhưng vấn đề hiện giờ là hạng mục của chúng ta sắp tiến hành mô phỏng phân tích PSPICE rồi, tới giới đoạn này là sẽ phong tỏa nội bộ. Trần Dược muốn em bỏ hoạt động của Hội Thiên Hành, theo tiểu tổ.”

Ngay từ năm thứ nhất vào trường, Nhiếp Xuyên giành được vô số giải thưởng lớn, kiến thức của hắn, sinh viên bình thường năm cuối cũng chẳng theo kịp, nếu không thể đã chẳng được tham gia hạng mục trọng yếu kia. Nhưng hắn bỗng nhiên lại tham gia cái hiệp hội của năm thứ nhất, không biết bao người mắt tròn mắt dẹt không hiểu xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ nhầm lẫn gì hay sao?

Tất nhiên là không có gì nhầm lẫn cả, hiện giờ trên áp phích tuyên truyền của Hội Thiên Hành ghi rõ cái tên Nhiếp Xuyên, xôn xao tới mức mà viện trưởng Trần Dược cũng biết.

Mặc dù Nhiếp Xuyên chỉ là chân chạy vặt trong phòng thí nghiệm thôi, nhưng dù là tôm tép cũng là người của hắn, Trần Dược gọi chủ quản phòng thí nghiệm tới, lệnh Nhiếp Xuyên phải bỏ hoạt động vớ vẩn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận