Trùng Nhiên

Chương 728: Người hết thời.

Ở bên kia điện thoại, Khương Hồng Thược nghe xong bài diễn thuyết hùng hồn của Trình Nhiên lại cười khanh khách: “ Mình ngày càng thấy bạn có thiên phú đa cấp đấy.”

Trình Nhiên húc đầu vào tường mấy cái, nói lâu như thế đổi lại một nhận xét " thiên phú đa cấp", Trình Nhiên nghiến răng: “ Khi bạn nói, mình rất chăm chú lắng nghe, nhận xét nghiêm túc chân thành, đến khi mình nói, bạn lại cười đùa, không thấy bất công sao?”

“ Trình Nhiên à. “ Khương Hồng Thược giọng ngọt như mía lùi: “ Bởi vì việc làm của cậu luôn đi kèm với ý đồ xấu.”

Ặc, cái này không cãi được rồi, cơ mà bạn trai có ý đồ xấu với bạn gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa cơ mà, Trình Nhiên nuốt nước bọt: “ Vậy bạn nói xem mình muốn gì?”

“ Phải rồi, cậu định lựa chọn thành viên như thế nào? “ Khương Hồng Thược bẻ lái đề tài như chưa từng có gì xảy ra, giọng rất hớn hở:

Trình Nhiên mất hứng, thở dài bất lực, ai bảo mình chọn một cô bạn gái như thế, giọng đều đều như máy thể hiện bất mãn và phản kháng: “ Mình luôn cho rằng bất kỳ ai cũng có thiên phú riêng, Hội Thiên Hành phải là một nơi như thế, khiến mỗi chúng ta nhận thức được bản thân, đồng thời thử phát triển khả năng theo ý muốn của mình. Cho nên khi mình chọn người, những người tự nhận mình là tinh anh, những người chỉ muốn vào để làm nên sự nghiệp, chỉ được đánh giá ở mức E và F thôi, thường là không qua được phỏng vấn đâu.”

“ Oa, cậu làm như thẩm tra di dân ấy. “ Khương Hồng Thược thốt lên: “ Nói đi nói đi, cậu đặt câu hỏi kiểu gì?”

“ Thông thường mình sẽ hỏi ba câu, bạn thấy gia đình mình thế nào, bạn muốn làm gì trong tương lai, cuối cùng là bây giờ bạn muốn làm gì?”

“ Hỏi thật hay, nếu là mình, minh sẽ trả lời nghiêm túc, nói với cậu lý giải của mình về gia đình, nói mình có được gì từ gia đình, thiếu xót là gì? Tương lai thật rộng, mình không đặt giới hạn gì cho tương lai cả, còn bây giờ, mình bức thiết hấp thu tri thức và kỹ năng, phải có cơ sở mới nghĩ được tới tương lai xa hơn, nói tóm lại hiện tại vẫn là giai đoạn bồi dưỡng hứng thú của mình. “ Lần này Khương Hồng Thược khen không ngớt: “ Ba câu hỏi giúp ta nhận ra kiểu giáo dục mà một người được tiếp nhận, hỏi ra nhận thức giá trị về nhân sinh quan, và một người quy hoạch cuộc sống của mình.”

“ Đúng rồi. “ Trình Nhiên cũng bị cô làm khơi lên nhiệt tình, cảm giác mình chỉ nói một câu mà người kia như hiểu hết tâm ý vô cùng mỹ diệu: “ Gia đình là thứ ảnh hưởng tới chúng ta nhiều nhất, giáo dục gia đình không phải là tri thức mà là nhân sinh quan, đây là mắt xích trọng yếu. Mình hi vọng Hội Thiên Hành không phải nơi cho tinh anh quyền quý, tất nhiên cũng sẽ không bài xích họ. Đây là nơi mọi người trưởng thành, mọi người đều có thể xuất phát từ đây, bằng vào thực lực của mình mà trưởng thành trong lĩnh vực mình theo đuổi. Hội Thiên Hành là cột trụ tính thần cho mỗi người, là chiếc thuyền đưa người ta tới lý tưởng, là nơi được mọi người thừa nhận và gắn bỏ, cứ thế tiếp nối nhau lưu truyền mãi tinh thần này … Mình hi vọng mỗi người từ Hội Thiên Hành đi ra đều có thể tự tin đối diện với chìm nổi cuộc đời, không bao giờ từ bỏ, luôn tự cường tiến lên.”

Khương Hồng Thược im lặng thật lâu, giọng nói uyển chuyển mới truyền tới: “ Tiếc quá, bây giờ mình không thấy cậu, nhất định là cậu rất đáng yêu.”

Thế đấy, chỉ tịch Trình trong mắt người Hội Thiên Hành không khác gì một vị giáo chủ quyền uy, vậy mà trong mắt cô gái kia lại thành "đáng yêu", đó là từ hình dung cho mèo con, chó con, mình là sư tử, là chó sói, uy mãnh hùng dũng mà.

Nhưng có thể khiến Khương Hồng Thược tiếc nuối cũng là sự thỏa mãn nhỏ rồi.

Cúp điện thoại rồi, Khương Hồng Thược đột nhiên xoay tròn mấy vòng tại chỗ, sau đó tự làm mình chóng mắt lảo đảo, suýt ngã.

Đứng vững lại rồi cô thè lưỡi ra, xấu hổ vì hành vi thiếu chín chắn của mình.

Kỳ thực vừa rồi cô còn có lời chưa nói.

Chàng trai muốn mỗi người từ Hội Thiên Hành đi ra đều tự tin đối diện với cuộc đời kia, không chỉ đáng yêu, còn cực kỳ chói mắt.

Thật muốn bay về tham gia cùng cậu ấy.

Động tĩnh liên quan tới Trình Nhiên rốt cuộc cũng truyền tới Chu Húc đang ở Bắc Đại, kỳ thực trong hội giáo hữu Thập Trung, Chu Húc không quá nhiệt tình. Thập Trung với hắn chỉ thế thôi, là một bậc thang giúp hắn đi tới nơi cao hơn, tình cảm không nhiều, lấy ánh mắt ở trên cao nhìn xuống đám bạn bè tới giờ vẫn vương vấn với trường cũ.

Nếu chẳng phải ở đó có cô gái như Dương Hạ, nếu chẳng phải không muốn đi ngược sóng, bị người ta nói xấu sau lưng, thì hắn đã hoàn toàn tách khỏi quá khứ rồi.

Điều hắn ghét nhất là ở hội giáo hữu này chính là mọi người cứ thi thoảng lại tán gẫu mấy chuyện liên quan tới Trình Nhiên.

Thực ra hơi mâu thuẫn, vì hắn cũng muốn biết Trình Nhiên hiện giờ thế nào. Phải nói làm sao nhỉ, giống như có một cái tâm kết ở đó, ghét mọi người bàn tán về Trình Nhiên, lại muốn biết tin về y.

Thế là một lần hội giáo hữu tụ tập, khi mọi người nói tới mấy chuyện lặt vặt liên quan tới những người bạn đã phân tán khắp nơi trên cả nước, hắn làm như mới nghe thấy lần đầu.

“ Trình Nhiên ở đại học Trung Nam có vẻ nhàn quá nhỉ, theo lý mà nói thì nơi đó chẳng phải đồn là không khí học tập còn nghiêm hơn Thanh Hoa Bắc Đại sao? Cũng là cậu ấy mới làm thế .. Chứ tôi thì thời gian đâu ra. “ Chu Húc tỏ vẻ hời hợt chả mấy quan tâm, đồng thời ngầm chê bai:

Học sinh Thập Trung theo thói quen cũ, vẫn khá tin lời Chu Húc, thi thoảng có chuyện gì còn thỉnh giáo hắn, vì thế không ít người xuôi theo chiều suy nghĩ này: “ Chu Húc nói đúng, nhiều người lên đại học rồi liền bị không khí tự do thoải mái của đại học làm thả lỏng rồi, nói gì thì nói chứ kiến thức chuyên môn của đại học đâu nhẹ nhàng gì.”

“ Tôi cũng thấy thế, tuy chương trình học năm thứ nhất vẫn khá nhẹ nhàng, nhưng không nên nên lơ là thì hơn.”

Chu Húc nói thêm: “ Hội Thiên Hành gì chứ, Trình Nhiên đi chệch hướng rồi, nói cho cùng tính cậu ấy là thế mà, không ổn định, trước kia thành tích cũng lên lên xuống xuống chóng cả mặt. Ài, cậu ấy nên chững chạc hơn chứ, cứ thế này mãi sao mà ổn, đại học là một bước ra ngoài xã hội rồi, đâu phải vô số cơ hội sửa sai như thời cao trung.”

Giọng điệu của hắn mang đầy tính dẫn dắt dư luận, thể hiện mình là người chững chạc, nhìn xuống đánh giá hành động của Trình Nhiên, cao thấp rõ ràng.

Đấy, mọi người nhìn mã xem, cuộc đời là cuộc đua đường dài, tâm tính cậu ta không ổn định, hứng lên một cái là từ chối Thanh Bắc, hứng lên một cái là thành lập cái hiệp hội gi gì đó, cả tôn chỉ hoạt động với phương hướng không rõ ràng ... Nếu nói là câu lạc bộ cầu lông, cờ vua gì đó còn coi là giải trí đi, hoặc nếu là câu lạc bộ học thuật thì còn gật gù tán thưởng, đằng này cậu ta lập ra cái gì chứ, như là tụ tập một đám lại với nhau mình làm lãnh đạo thôi vậy.

Trẻ con quá đi, cậu phải biết mỗi giai đoạn cuộc sống phải đạt được mức độ chín chắn khác nhau ... Cậu thì vẫn như cũ ... Thôi xin lỗi nhé, tôi có mục tiêu của mình rồi.

Chả lẽ cậu còn cho rằng thành tích xuống thì tập trung vào học một thời gian sẽ theo kịp? Đây không còn là chuyện học hành nữa đâu.

Vài người trước đó còn thán phục Trình Nhiên nghe Chu Húc nói một tràng không khỏi suy nghĩ lại.

Mà người phụ họa với Chu Húc cũng không ít.

“ Nghe nói là muốn vào được Hội Thiên Hành thì phải qua phỏng vấn, sau đó lại còn tập huấn huấn luyện gì đó, thần thần bí bí ... Cứ như là tổ chức bang hội gì đó vậy, đúng là cảm giác cậu ấy nổi hứng bày trò thú vị thôi vậy.”

“ Có lẽ cậu ấy thích làm đại ca giống như mấy phim Hong Kong.”

“ Dám lắm, thật ra hồi trước mình cũng từng có ý nghĩ như vậy, oai lắm mà, đúng không? Giờ nghĩ lại thấy thật là trẻ con.”

“ Tiếc quá.”

“ Thôi kệ cậu ấy đi, chiều mai có buổi diễn giảng của viện sĩ Triệu đấy, mọi người có định đi không?”

“ Đi chứ, mong cả tuần rồi.”

Đề tài dần chuyển sang chuyện khác, còn Trình Nhiên như thành minh tinh hết thời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận