Trùng Nhiên

Chương 357: Gặp phải có điều kiện.

Buổi sáng ngày hôm đó Trình Nhiên cảm giác như mình lại phải trải qua kỳ thi chuyển trường lần nữa vậy, cứ có đề bài nào oái oăm hiểm hóc nhất là được đám học sinh trong lớp đưa cho y giải. Trình Nhiên rất muốn nói không, nhưng đối diện với ánh mắt tha thiết của đám nữ sinh, y chỉ biết buông tiếng thở dài rồi cắm mặt giải bải tập, cuối cùng khi nghe thấy tiếng cười khúc khích mới biết mình bị người ta trêu chọc.

Đồng thời lớp số 5 năm 2 tập thể thừa nhận lời Vũ Hân, bạn học sinh chuyển trường này đúng là cao thủ ẩn sĩ.

Giờ ra chơi, Trình Nhiên gặp Khương Hồng Thược ở đoạn hành lang khuất gần lớp, nhìn cái vẻ hớn hở của cô, cảm giác bất an tăng lên rõ rệt: “ Có phải bạn bẫy mình không?”

Cô nàng đó làm chuyện xấu cũng chẳng thèm che giấu, đầu nghẹo sang nói, cười khoe cái răng nanh đáng yêu, người lắc lư: “ Bình thường nhìn cậu nhàn nhã lắm, vậy là không hay. Thế này rất tốt, cao thủ mà, người có bản lĩnh thì phải làm hiệp khách phải vì nước vì dân chứ.”

Cái gì mà vì nước vì dân chứ?

A, đây là một cô gái biết xem Kim Dung.

Trình Nhiên như khám phá ra đại lục mới, mắt sáng lên: “ Nói vậy mình là Quách Tĩnh rồi, Hoàng Dung muội, gọi một tiếng ca ca xem.”

“ Cậu không phải Quách Tĩnh. “ Khương Hồng Thược môi giảu lên cao: “ Cậu là Hồng Thất công, vì miếng ăn bất chấp cả tính mạng.”

Trình Nhiên cố ý làm vẻ mặt hung dữ, làm Khương Hồng Thược cười khúc khích rồi mới nói: “ Ai nói là hết bận rồi sẽ mời khách, mình đang đợi bạn dẫn đi thưởng thức các loại món ngon ở Thành Đô đây.”

“ Được rồi, vậy thì trưa nay căn cơm gặp lại ... Còn không chịu nhận là Hồng Thất Công, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ tới ăn. “ Khương Hồng Thược sảng khoái đồng ý, đã tới giờ vào lớp, cô chạy trước còn quay đầu lè lưỡi trêu:

Trình Nhiên nhìn cái lưỡi nhỏ hồng hồng đó mà lòng ngứa ngáy, mắt lướt qua vòng eo nhỏ tới bờ mông nhỏ mà tròn vành vạch, cặp chân dài, thầm nghĩ đâu phải y chỉ nghĩ tới ăn, chẳng qua không có cơ hội.

Trưa nay nhất định kiếm cái quán vắng vẻ một chút, nhất định thế.

........... ............

……… ………

“ Hồng Thược, cuối cùng bạn cũng có thời gian rồi, lần này bạn tham gia thi toàn quốc quá tuyệt, bọn mình chờ chúc mừng bạn đấy.”

Buổi trưa ở cửa một quán ăn Thập Trung, Mã Khả, Tô Hồng Đậu, La Duy, Thư Kiệt Tây vây quanh Khương Hồng Thược nói ríu rít.

La Duy là tên khéo nịnh: “ Kỳ thực nói cho cùng Hồng Thược đi Hong Kong thuần túy là du lịch thôi, có gì hồi hộp đâu.”

Thư Kiệt Tây cũng nói: “ Trước khi thi mình gọi điện cho bạn, nghe giọng nói tự tin của bạn là mình biết thế nào cũng có kết quả tốt mà. Cha mình còn nói mình, nếu mình được tham gia cuộc thi này thì tương lai đi du học không cần cha mẹ mình lo nữa, quá trình chắc chắn đơn giản hơn nhiều.”

Câu này ít nhiều thể hiện quan hệ cá nhân hai người rất tốt, Khương Hồng Thược trước khi thi còn nói chuyện với hắn, đó là chuyện người ta hâm mộ cũng chẳng được.

Bốn người bọn họ đều chơi thân với nhau, biết nhau quá rồi, nên lời này rõ ràng nói cho người ngoài như Trình Nhiên nghe.

Quả nhiên sau đó Thư Kiệt Tây quay sang Trình Nhiên: “ Nghe nói cậu cũng giúp, tuy chỉ là kiến nghị nhỉ , bọn này thay Hồng Thược cám ơn nhé .”

Sao câu này mùi vị nó cứ thế nào ấy, cần quái gì cậu cám ơn thay cô ấy.

Trình Nhiên liếc xéo về phía Khương Hồng Thược, bảo sao cô ấy đồng ý sảng khoái như thế, thì ra đã biết là không phải bữa cơm của riêng hai người mà là ... cái cảnh này đây.

Đôi mắt linh động của Khương Hồng Thược cũng nhìn sang, khóe môi thi thoảng không nhịn được nhếch lên cười trộm, cô rất rất rất thích đập bẹp những kế hoạch xấu xa của Trình Nhiên, sau đó nhìn cái mặt ỉu xìu của y.

Vì theo cùng quan hệ hai người ngày một thân thiết hơn, cô dần dần cảm giác được chút không an toàn trong mắt Trình Nhiên, nếu chỉ có hai người với nhau, thế nào cậu ta cũng làm chuyện quá đáng gì đó.

Lúc đó mình có nên kháng cự không, rất khó xử.

Có lẽ là nên kháng cự một chút.

Cho tới tận khi bữa ăn kết thúc, Trình Nhiên chẳng nói được mấy câu, đa phần ậm ừ, tỏ cho Khương Hồng Thược biết, mình không vui.

Mọi người từ quán ăn đi ra, Khương Hồng Thược cố ý tụt lại phía sau, đi sóng vai với Trình Nhiên, hơi nghiêng người dùng vi huých vai y: “ Không vui à?”

“ Rất không vui. “ Trình Nhiên trưng ra cái vẻ mặt ‘tôi rất không hài lòng’, nói: “ Lần sau có chuyện thế này, mình sẽ nghĩ xem nên ăn một mình không.”

“ Không cho. “ Khương Hồng Thược nói dứt khoát, sau đó nhìn Trình Nhiên, đôi mắt như băng của cô lại tan ra: “ Được rồi, nói cho cậu biết một chuyện, thời gian tới ông ngoại mình tới đây an dưỡng, mình muốn cậu bỏ chút thời gian, cùng mình đi leo núi, tán gẫu với ông. “ Thấy Trình Nhiên ngây người, đoán chừng đầu óc lại đi quá xa rồi, cô rối rít bổ xung: “ Người già mà, sợ cô đơn, nói không chừng hai người hợp nhau lắm đấy.”

Ông ngoại Khương Hồng Thược sắp tới, cô ấy lại bảo mình đi cùng tiếp ông ngoại cô, lượng thông tin lộ ra trong đó quá lớn, làm Trình Nhiên nhất thời không phân tích kỹ càng được.

Y vẫn còn nhớ hôm đó trời mưa, mình và Khương Hồng Thược ăn cơm xong che cùng một cái ô đi ra, hôm đó tới đón cô ấy là bạn của mẹ cô, một người phụ nữ thành thục xinh đẹp đi chiếc Mercedes màu bạc. Đối phương chỉ nói chuyện với Khương Hồng Thược hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của y. Từ chiếc xe rồi cùng cách ăn mặc và thái độ trịch thượng ấy có thể đoán được nếu nói tên ra, thế nào cũng là nhân vật khiến người ta "ồ" lên bừng tình, qua biểu hiện đó của đối phương, hoàn toàn có thể đoán ra thái độ của người trong nhà Khương Hồng Thược với mình.

Đấy là đối phương còn chưa biết y là ai đấy, nếu biết rồi, Trình Nhiên dám nói còn tệ hơn. Như thái độ của Lý Tĩnh Bình với y, người ta chỉ sầm mặt chứ không cầm chổi đuổi đi đã là thể hiện đầy đủ phong độ và bao dung của một thị trường rồi.

Trong mắt cả nhà họ, cái kẻ trước kia dẫn con gái mình đêm khuya truy đuổi tội phạm, chắc chắn bị liệt vào thành phần nguy hiểm.

Chứ không à, người ta tránh dính líu với y tới mức Lý Tĩnh Bình còn tránh luôn gặp cha y cơ.

Trình Nhiên chưa từng gặp mẹ Khương Hồng Thược, nhưng y cũng đoán ra đại khái thái độ người ta với mình qua chuyện khẩn cấp chuyển trường cho Khương Hồng Thược rồi.

Cho nên nhân lúc ông ngoại đến nghỉ dưỡng, Khương Hồng Thược muốn mình tới gặp mặt, cô ấy muốn thông qua tầng cấp trên của gia đình, để rửa sạch hiềm nghi cho y?

Đây đúng là một cơ hội tốt, nhưng mà Trình Nhiên không khỏi thấp thỏm, đã là nhân vật trong kế hoạch rửa oan cho mình thì phải là người có tiếng nói quyết định trong nhà rồi.

Nhưng mà thái độ của người ta đối với cái đứa từng khiến cháu gái người ta rơi vào cảnh nguy hiểm chưa rõ, khả năng cao cũng không khác cha mẹ cô.

Nếu càng thương cháu gái sẽ càng khó chấp nhận việc này.

Suy nghĩ suốt quãng đường về, tới khi vào trường rồi Trình Nhiên mới lên tiếng: “ Gặp ông ngoại bạn à, cũng được, nhưng phải có điều kiện.”

“ Hả, còn có điều kiện? “ Khương Hồng Thược kinh ngạc, suýt giận tới dẫm chân bỏ đi: “ Vậy ... Cậu nói xem.”

“ Còn chưa nghĩ ra, nếu bạn mời mình ăn kem, loại có ốc quế ấy, có khi mình nghĩ nhanh chút. “ Trình Nhiên lười nhác nói:

Hàng mi Khương Hồng Thược rung rung, nhìn y ba giây, sau đó ánh mắt tràn ngập nụ cười: “ Vậy bọn mình đi mua.”

“ Mệt rồi, không muốn đi. “ Trình Nhiên chỉ bệ đá dưới tán cây, nói bâng quơ: “ Nếu có cô gái hiền huệ chăm chỉ giúp mình mua thì tốt quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận