Trùng Nhiên

Chương 164: Sẽ bị chú họ đánh chết.

Ban nhạc tập luyện dần vào guồng, Tần Tây Trăn hài lòng, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ý bảo Trình Nhiên ngồi xuống: “ Trình Nhiên, em thấy rồi chứ, âm nhạc chính là như vừa rồi tôi hát đấy. “

Trình Nhiên khẽ gật đầu.

“ Tôi biết, em cảm thụ được giọng hát của tôi. Tựa như chúng ta ngồi gần nhau thế này, song mỗi người có một thế giới riêng, có giá trị quan khác nhau, có trải nghiệm khác nhau, dù có dùng từ ngữ nói chuyện thì em không hiểu tôi, tôi không hiểu được em ... Nhưng âm nhạc có thể trực tiếp vượt qua mọi giới hạn đó, để chúng ta giao lưu, thấu hiểu nhau, đó là giao lưu ở tầng linh hồn.”

“ Kể cả là người quốc gia khác nhau, nghe không hiểu ca từ, khi biểu diễn, vẫn có thể cảm thụ được tình cảm truyền tải trong bài hát, làm người ta vui vẻ hoặc bi thương, đó chính là âm nhạc.”

“ Khi em không dám lớn tiếng khóc, khi em không thể la hét thật to, khi em không dám thổ lộ, em có thể tận tình dùng âm nhạc nói ra ... Thế giới này, ta mà sợ ngươi sao?” Tần Tây Trăn khoanh tay trước ngực, cằm đặt hờ lên tay phải, khi nói những lời này, ánh mắt cô có chút si mê:

“ Thế giới này ... Ta mà sợ ngươi sao?” Trình Nhiên lẩm bẩm, lần đầu tiên thực sự cảm giác Tầy Tây Trăn là cô giáo của mình: “ Cô nói thật hay.”

Cô gái, tôi lại phải tán thưởng cô rồi đấy.

“ Tôi đã nói âm nhạc là giao lưu linh hồn đúng không? “ Tần Tây Trăn quay sang nhìn Trình Nhiên:

“ Vậy thì sao? “ Trình Nhiên cảm giác như bị đôi mắt đẹp kia nhìn xuyên thấu:

“ Tôi cảm nhận được rồi. “ Tần Tây Trăn cười nhẹ: “ Tôi đã bị một học sinh sơ trung làm cảm nhiễm ... Sao lại như vậy được chứ, không thể nào, em chỉ là học sinh sơ trung thôi mà, nhưng em khác với với đứa học sinh có chút phù phiếm cố làm ra vẻ tang thương kia. Cho nên tôi thấy không phải đứa học sinh trước mắt mình đang hát, mà là linh hồn ở phía sau đó đang hát, em diễn dịch được hoàn toàn bài hát đó, không phải bài hát xuất sắc cỡ nào, mà là phần linh hồn thể hiện ra.”

Trình Nhiên sởn hết lông tóc, cái gì thế, từ âm nhạc có thể nhận ra mình là người trùng sinh à?

Có điều Trình Nhiên tin tưởng những lời này, bình thường chỉ cần y chú ý một chút, rất dễ che giấu sự khác thường của mình. Nhưng vẫn có lúc hoàn toàn có thể bại lộ một cách vô thức, ví như động tác, thần thái, hoặc thậm chí như Tần Tây Trăn nói ... Qua âm nhạc.

Trình Nhiên không tin ai học âm nhạc cũng có thể nghe giọng hát một người có thể thấy được tình cảm, trải nghiệm, thậm chí thứ mơ hồ là linh hồn.

Làm được mức đấy, cô gái này có lẽ được nữ thần âm nhạc ưu ái.

“ Em thấy bất ngờ phải không, rung cảm không phải tới từ một phía, không phải tôi nghe ai hát cũng nhận ra nhiều điều vậy đâu, không phải ai cũng có thể truyền tải cảm xúc bài hát lẫn phát ra được cảm xúc bản thân qua đó. “ Tần Tây Trăn hâm mộ nói: “ Còn nhớ bài học đầu tiên không, cùng một bài hát, chúng ta có thể nghe ra cảm xúc khác nhau, nghe được bao nhiêu, hay thể hiện ra được bao nhiêu, đó là thiên phú, tất nhiên cũng có thể đạt được điều ấy qua rèn luyện được. Tôi nghe ra em không có kỹ thuật thanh nhạc bài bản, vì thế tôi có thể nói, em có thiên phú khiến người ta ghen tỵ.”

Trình Nhiên thở phào, quy kết vào thiên phú là tốt rồi, nhưng y biết mình không có cái thiên phú ấy, đó thực sự là linh hồn khác phía sau đang hát mà.

Cảm giác Tần Tây Trăn trở nên thân thiết hơn rất nhiều, có lẽ cô là người duy nhất trên thế giới này nhìn thấu một phần bí mật của y, Trình Nhiên xúc động nói:

“ Tần Tây Trăn, cô càng có thiên phú hơn.”

Bốp!

Ái ... Trình Nhiên bất ngờ bị Tần Tây Trăn cầm cuốn nhạc phổ đập vào đầu.

Y hơi choáng.

Cái, cái quỷ gì thế? Đang nói chuyện tình cảm lại ra tay.

“ Ai cho em gọi thẳng tên tôi ? “ Tần Tây Trăn làm mặt lạnh quay đầu sang một bên:

Trình Nhiên bị ăn đòn mà không có lý gì để cãi, người ta nói đúng quá mà, vừa rồi chính là lúc vô thức quên mất bản thân, vội điều chỉnh lại trạng thái, cười nịnh: “ Cô giáo Tần, em chỉ không hiểu cô gọi em tới đây để làm gì?”

“ Thế mới đúng chứ, vậy mới là tôn sư trọng đạo.” Tần Tây Trăn quay lại, cười thật ngọt, giống như nói, thế mới ngoan, cho kẹo này: “ Bởi vì em là hạt giống tốt, tôi không hiểu vì lý do gì mà em lại trốn tránh, thậm chí bài xích thiên phú của mình, tôi không muốn vì nguyên nhân nào đó, ví như tuổi nổi loạn, khiến em từ bỏ thiên phú. Vì sao em lại cố chấp như thế?”

“ Cuộc đời tôi có lẽ sẽ thế này thôi, nhưng em thì khác, nếu em yêu thích nó, em sẽ có thể phát triển tốt hơn ở đây. Đương nhiên, không phải tôi muốn thay đổi cuộc đời em, mà muốn em được lựa chọn thứ phù hợp với mình. Sau đó, dù là em đi theo con đường âm nhạc, hay là vào đại học, đó là lựa chọn của em, tôi chỉ muốn mở rộng lựa chọn tương lai cho em thôi.

Trình Nhiên im lặng suy nghĩ một lúc, không trả lời mà hỏi lại: “ Vì sao cô lại bi quan như thế?”

Tần Tây Trăn khe khẽ lắc đầu: “ Cha tôi là giáo sư âm nhạc cổ điển, tôi biết âm nhạc cổ điển đẹp đẽ tràn ngập sức mạnh, tôi yêu thích, tôi thừa nhận nó, nhưng nếu là theo đuổi sự nghiệp, tôi muốn đi con đường nhạc trẻ hiện đại. Chỉ là nếu cha tôi biết chuyện này, sợ là ông ấy giết tôi mất ... Cho nên tôi không thể ...”

Trình Nhiên cảm giác mình hiểu rồi, chẳng trách cô ấy lại hát bài ngựa gỗ đó: “ Vậy là cô muốn bồi dưỡng một người gửi gắm ước mơ của mình?”

“ Em thì vì sao, sao lại không thích âm nhạc? “ Tần Tây Trăn không đáp mà hỏi:

“ Không phải không thích, đối với em, âm nhạc như gia vị món ăn ngon, như hỏa quả, thi thoảng em sẽ ăn, nhưng không coi là món chính, cô đừng mong thay đổi nhân sinh quan của em .” Trình Nhiên cổ vũ: “ Tần Tây Trăn ... À không cô giáo, so với việc gửi hi vọng vào người khác, em thấy cô nên dũng cảm đấu tranh với cha mình thì hơn.”

“ Đó là chuyện ... không thể nào .” Tần Tây Trăn hơi cúi đầu xuống: “ Kỳ thực sắp tới Sơn Hải tổ chức lễ hội du lịch quốc tế, sẽ có biểu diễn âm nhạc, còn mời nhiều ca sĩ, ban nhạc tới biểu diễn ... Tôi rất muốn được lên sân khấu đó .”

“ Vậy thì làm thôi, đây là ý tưởng rất hay, nếu như cô được sự thừa nhận từ đông đảo quần chúng, hẳn khiến cha cô thay đổi. “ Trình Nhiên cổ vũ:” Em sẽ giúp cô.”

Vừa nói xong Trình Nhiên che tay lùi lại: “ Không chơi thế.”

Tần Tây Trăn thu nhạc phổ lại, bị bộ dạng của y làm phì cười: “ Em giúp được gì, trẻ con đừng ba hoa.”

Trình Nhiên nửa bực nửa buồn cười, cơ mà, đam mê của Tần Tây Trăn đáng khích lệ: “ Thế này, em hát một bài, cô viết lại nhạc phổ, sau đó biên nhạc lại cho phù hợp, dùng để biểu diễn ở lễ hội nghệ thuật ở trường lần này.”

Tần Tây Trăn cười giảo hoạt: “ Em rốt cuộc cũng chịu rồi hả .”

Ban nhạc đã dừng luyện tập nãy giờ rồi, vây quanh hai người, đợi nghe Trình Nhiên hát .

Trình Nhiên cầm lấy ghita, gẩy mấy cái, sau đó nhìn Tần Tây Trăn lắc đầu, phải là ca khúc phù hợp với khí chất cô ấy, còn hợp không khí thời đại, nhưng lại vượt trên thời đại này.

“ Cô Tần, Trình Nhiên biết sáng tác nữa à .” Lâm Sở hỏi nhỏ:

Tần Tây Trăn đặt tay lên môi "suỵt" khẽ một tiếng, sợ cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Nhiên.

Mất chừng hai mươi phút, Trình Nhiên mới ngẩng lên: “ Được rồi, bài này .... Đây là bài thứ hai do chú họ em sáng tác.”

Tần Tây Trăn lườm một cái: “ Tôi cảm giác, thể nào cũng có một ngày chú họ em đánh chết em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận