Trùng Nhiên

Chương 484: Tới nhà. (2)

Kỳ thực Trình Nhiên chẳng bình tĩnh như bề ngoài, nhưng hết cách rồi, nha đầu đó là người hay lo nghĩ, hành động ra tận đây đón khách chứng tỏ điều đó, nếu y thể hiện bất an, không biết vì chiếu cố tâm tình của mình, cô sẽ làm gì.

Quá để ý tới mình, chắc chắn làm cha mẹ cô không vui, nếu thế không phải hai bên càng có khoảng cách à? Thế nên Trình Nhiên đành tỏ ra vô tư lự như vậy để cô yên tâm.

Càng tới gần nhà Khương Hồng Thược, y càng hồi hộp, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi rồi.

Khương Hồng Thược dẫn đám bạn vào nhà, Tô Hồng Đậu và Mã Khả hết sức tự nhiên, nhiệt tình chào hỏi Lý Tĩnh Bình. Hai người La Duy, Thư Kiệt Tây câu nệ hơn, Lý Tĩnh Bình vui vẻ mỉm cười chào lại, không giống bộ dạng âm trầm khi đối diện với Trình Nhiên ở Sơn Hải.

Trình Nhiên tới chào một tiếng "chú Lý", Lý Tĩnh Bình gật đầu "ừ" một tiếng, không đối xử với y có gì đặc biệt. Tâm tình hắn rất phức tạp, chuyện hai đứa bé mạo hiểm trước kia, hắn chỉ tức giận nhất thời chứ sau đó không có thành kiến với Trình Nhiên, con gái mình thế nào, hắn không quá rõ à, rất độc lập lại có lòng chính nghĩa, gặp phải bạn bè cuốn vào chuyện như thế sẽ chủ động giúp đỡ.

Hơn nữa đại án 6.2 được phá, đã giữ danh dự cho ban lãnh đạo Sơn Hải, tới ông ngoại Khương Hồng Thược cũng khen ngợi cơ mà.

Trong hơn một năm ngắn ngủi thằng nhóc đó lại gây ra đống chuyện, nào là chỉ trích chuyên gia giáo dục, gây một hồi sóng gió trong hệ thống giáo dục, rồi cả sự kiện Lôi Vĩ cũng thấy bóng dáng thằng nhóc đó bên trong, đúng là đi đến đâu ầm ĩ tới đó.

Có điều bây giờ trong đầu Lý Tĩnh Bình không phải là mấy cuộc phong ba kia, mà là hắn nhịn đau chấp hành quyết định gia tộc, đêm trước đưa con gái lên Thành Đô, cái thằng nhọc này ở ngay dưới cửa sổ nhà mình, hát ông ổng như chỗ không người.

Thế mà giờ đây, thằng nhóc này được con gái dẫn về nhà rồi.

Vừa nghĩ tới đó hắn chửi bản thân, cái gì mà dẫn về, nó tới nhà làm khách thôi.

Tốt nhất là ăn cho nhanh rồi xéo sớm.

Lần đầu tới nhà Khương Hồng Thược, Trình Nhiên cẩn thận quan sát, khách rất đông, căn nhà hai tầng này cũng không lớn, bố cục rất khéo, đầu tiên là phòng khách cao thoáng đãng, tiếp đó là nhà ăn, còn có sân bên ngoài, tổng thể chia làm ba khu vực, qua cửa kính có thể thấy sáu bảy người khách ngồi ngoài trò chuyện.

Lúc này ở nhà ăn có hai nữ nhân đi ra.

Trình Nhiên nhận ra một người, đó là nữ nhân từng lái xe tới đón Khương Hồng Thược.

Đây hẳn là bạn thân của mẹ Khương Hồng Thược rồi, nghe nói là chủ tịch của công ty địa ốc, mái tóc dài uốn xoăn rất thịnh hành ở Hong Kong bấy giờ, áo sơ mi lụa màu sữa quần âu đen, dáng người duy trì rất tốt, chắc chắn là loại hình được nam nhân xúm vào theo đuổi, đang nhìn y với vẻ đánh giá rõ ràng.

Còn bên cạnh thí không phải giới thiệu cũng biết ngay là mẹ Khương Hồng Thược, khuôn mặt và miệng rất giống nhau, môi hơi hơi cong xuống dưới rất đặc biệt, còn đường nét khác không giống lắm, trừ tháng năm để lại vài nếp nhăn ra thì phải nói vô cùng xinh đẹp, chỉ có hơn chứ không kém con gái mình. Đại khái vì là công chức nhà nước, cố ý để mái tóc ngắn gọn gàng, nghiêm túc, thế nhưng không lấn át phong vận mê người, hơi lạnh, mắt rất sắc chứ không ôn hòa như Khương Hồng Thược, khiến người đối diện có cảm giác áp lực.

Đám La Duy đối diện với mẹ Khương Hồng Thược, tự động biến thành trẻ con vài phần, vội ngoan ngoãn gọi "dì Khương", Trình Nhiên cũng học theo chào "dì Khương".

Lúc đó Trình Nhiên đứng sau lưng Thư Kiệt Tây, hai người một trước một sau lên tiếng chào, mẹ Khương Hồng Thược hơi quay đầu về phía họ, khẽ ừ một tiếng. Thế nhưng Trình Nhiên biết, ánh mắt của mẹ Khương Hồng Thược không hề nhìn mình.

Biết trước rồi Trình Nhiên không khỏi thất vọng, nhưng đây là điều lường trước được, cười gượng gạo, dù gì cũng qua được ải đầu tiên.

Coi như chính thức gặp cha mẹ vợ rồi.

Trình Nhiên nghiên răng nghiến lợi dùng AQ đại pháp cổ vũ bản thân.

Có mấy người từ sân vào chào hỏi bọn họ.

“ Anh Lạc, anh về rồi à, lâu lắm mới gặp anh.”

“ Anh Cao, lần này anh đi du lịch tư túc nữa không? ... A, anh đi cùng với anh Lạc sao, thật hâm mộ.”

“ Anh Ngụy, nghe nói đề tài anh tham gia được giải thưởng cấp quốc gia.”

Chính là ba thanh niên ưu tú kia, đám La Duy có vẻ không xa lạ gì, tụ tập xung quanh hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, chủ yếu là mấy chuyện ở nước ngoài, nhất là Thư Kiệt Tây mang chí du học càng hỏi cặn kẽ.

Ngược lại Trình Nhiên không quen biết ai trong ba người kia, chỉ có thể ngồi ở bên rìa ngồi nghe, thi thoảng cười phụ họa.

Vốn đây là chuyện bình thường thôi, thực ra Trình Nhiên cũng thấy đây là chuyện tốt, lần đầu tiên tới nhà, y không muốn biểu hiện gì cả, thậm chí thấy mình tỏ ra bình thường phù hợp với tuổi bây giờ là tốt hơn cả. Qua lời Khương Hồng Thược thì trước kia làm mấy chuyện ồn ào khiến mẹ cô không hài lòng rồi, hôm nay y chỉ muốn tỏ ra mình là học sinh hiền lành bổn phận.

Để người ta thấy rằng, à thằng bé này cũng là đứa hiền lành, chẳng qua số không may cứ gặp phải chuyện không đâu.

Phụ nữ hay mềm lòng với kẻ yếu mà.

Trình Nhiên suy nghĩ mãi mới định ra sách lược này.

Nhưng mà trong mắt Khương Hồng Thược lại khác, vì biết mẹ mình thế nào cũng làm gì đó, nên hôm nay cô rất nhạy cảm, nhìn Trình Nhiên ngồi ngoài rìa thi thoảng gật đầu phụ họa với người ta. Cô không khỏi chạnh lòng, cảm giác như Trình Nhiên bị bài xích vậy, vì thế nghiêng đầu qua nói: “ Không hiểu sao CQ trong máy mình cứ rớt mạng suốt, cậu xem giúp mình được không?”

Trình Nhiên hơi bất ngờ, không nghĩ gì gật đầu ngay: “ Ừ được.”

“ Theo mình, gần đây mạng rớt hoài ấy, rất là khó chịu.”

Hai người đứng dậy, một trước một sau lên lầu.

Thế là có mấy ánh mắt tựa vô tình liếc về phía Trình Nhiên.

Bọn họ cho tới giờ chỉ hoạt động ở sân và phòng khách, còn tầng 2 là khu vực phòng ngủ, bọn họ giữ đúng thân phân khách, ngay cả tham quan cũng không đi. Sao giờ lại sửa máy tính sửa tới khuê phòng người ta.

Hơn nữa chuyện phần mềm rớt mạng gì đó, sao em không nói sớm, ở đây có cao thủ điện tử viễn thông mà.

Nhưng mà Khương Hồng Thược chỉ đích danh Trình Nhiên rồi, Ngụy Vi Thanh không tiện xung phong nữa.

La Duy và Thư Kiệt Tây ngồi dưới nhìn theo hâm mộ, bọn họ là bạn từ nhỏ, cũng muốn lên khuê phòng Khương Hồng Thược xem lắm, nhưng mà chỉ có Mã Khả với Tô Hồng Đậu được vào thôi. Không khỏi tưởng tượng khuê phòng của Khương Hồng Thược là thế nào, mỗi lần nghĩ tới lại liên tưởng vài chuyện xấu, không khỏi xấu hổ tự trách.

Lại nói Khương Vi Cầm lần đầu gặp Trình Nhiên, bình tâm mà luận, mặc dù không tính quá tuấn lãng, nhưng hơn ở đường nét thanh tú, lông mày mảnh, nhìn nghiêng có đôi phần nữ tính hóa, mũi không cao mà thon gọn, mắt trong sáng, hiền lành dễ làm người đối diện có thiện cảm, thoải mái khi tiếp xúc. Hẳn rất được nữ sinh yêu thích, cực kỳ hợp khẩu vị của Trần Tuệ Nghiên.

Vừa rồi cô cố ý tỏ ra lạnh nhạt với Trình Nhiên, thằng bé đó cười gượng.

Nếu mà Trình Nhiên tỏ ra không vui hoặc là nén giận gì đó, đều có thể hiểu được, nhưng mà nụ cười đó của nó là sao, là bình thản tiếp nhận, giống như có chuẩn bị trước, lại còn có ý thông cảm.

Chẳng lẽ mình uổng công làm tiểu nhân rồi sao?

Khương Vi Cầm thu ánh mắt lại, không nhìn theo hai đứa bé đi lên lầu nữa, tiếp tục trò chuyện với khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận