Trùng Nhiên

Chương 339: Tới nhầm chỗ rồi.

Quay lại phòng hội nghị công ty Hoa Thông.

Một trong "Bát đại kim cương" của Phục Long là La Vĩnh Xuân nhân lúc đám lưu manh bị biến cố ngoài phòng làm phân tâm thình lình ra tay. Bình thường ông ta trông to béo như thế, một khi ra tay thì tốc độ không ai ngờ, tên lưu manh vừa rút dao định ra hỗ trợ cho đồng bọn bị ông ta bẻ cổ tay, tay nần nẫn thịt vung lên tát một phát như trời giáng. Khốn nạn cho thằng lưu manh, say xẩm mặt mày ngã xuống. Sau đó lần lượt mặt, cổ, cổ tay, các vị trí chiến thuật trên người bị La Vĩnh Xuân dùng chuôi dao đập cho mất sức chiến đấu, như bị người ta tháo mất khớp, chỉ biết nằm đó run bần bật.

Phập! Con dao cắm vào bàn gỗ bên cạnh, cả thân lẫn chuôi dao rung liên hồi làm thằng lưu manh khác đang định tới cứu bạn chết đứng tại chỗ.

La Vĩnh Xuân chưa nguôi giận, tát thằng lưu manh vô phúc một phát nữa: “ Mẹ nó chứ, dao kabar 1217 từ thời thế chiến 2 để lại rơi vào tay bọn vô dụng.”

Không ai rảnh nghe ông ta than phiền vì tiếc đồ tốt cả, nửa số cao tầng Phục Long ra tay rồi, cảnh tượng hết sức náo loạn, Lưu Ba vừa liên tục thụi vào mặt một thằng lưu manh vừa cười ha hả với chiến hữu đang một chọi hai bên cạnh: “ Ái dà, Lão Tạ, năm xưa làm giáo quan, vẫn chưa xuống nghề nhỉ?”

Một đám người trung niên tuổi toàn xấp xỉ 50 thì đánh nhau tưng bừng, trong khi đám nhân viên trẻ hai mươi ba mươi lại tranh thủ lúc hỗn loạn trốn vào góc, hò reo trợ trận.

Đại Đông nhìn cảnh này thì biết đối phương sớm chuẩn bị rồi, chỉ đợi bọn chúng tới để bắt ba ba trong giọ thôi. Hôm nay xong rồi, chống trả vô ích, hắn không hổ là kẻ lăn lộn bao năm trong giới, biết chuyện không hay, quyết đoán đạp vỡ cửa sổ kính, nhảy từ tầng hai xuống.

Rơi uỳnh một cái lên nóc chiếc Santana, từ tầng hai xuống đất phải ba bốn mét, Đại Đông bị trẹo chân, nhưng không ảnh hưởng lắm tới hành động của hắn, chuyện tương tự hắn trải qua nhiều rồi, lúc bị công an truy bắt còn ngặt nghèo hơn nhiều. Mặc dù người Phục Long có chuẩn bị, nhưng muốn bắt hắn thì chưa đủ đâu, đoán chừng cổng chính lẫn phụ bị chặn rồi, nhưng cái tường bao kia cũng không ngăn nổi hắn, hắn nhìn thấy mấy chỗ để mượn lực, chân hơi đau, vẫn qua tốt!

Uỳnh! Nóc xe lại vang lên tiếng động lớn, Đại Đông xoay đầu nhìn lại, cảm giác mình thấy bức tranh cực kỳ khủng bố.

Trình Phi Dương từ tầng nhảy xuống, hai chân hơi khuỵu xuống giảm bớt lực va chạm, đồng thời nghiêng người lăn đi, chân chạm đất một cái là xông ngay tới, cánh tay như sắt siết cổ hắn.

Lại uỳnh một tiếng, có người nhảy theo, bước chân rầm rập ...

Nửa khuôn mặt của hắn mài xuống đất, răng cũng gặm đất, Đại Đông biết mình xong đời rồi.

Lưu manh xông vào quân khu, kết cục coi như biết trước.

Thành Đô chính là " Một vùng tươi đỏ sớm mai, Cẩm Quan thành đã sớm bày hoa xuân" trong thơ của Đỗ Phủ. "Cẩm Quan thành" là đầu mối trọng yếu của tây nam, thời cổ xưa là khởi điểm của con đường tơ lụa phương nam, giao cắt với cả con đường tơ lụa phương bắc, dải kinh tế Trường Giang.

Cho nên trong thành phố này từ ngàn xưa là nơi tụ tập của tam giáo cửu lưu, phu phen tẩu tốt, kinh tế giao thông phát triển. Thêm vào là bình nguyên lớn duy nhất mưa thuận gió hòa ở tây nam, triều nào có được Thành Đô là đủ yên cả vùng, khó tránh khỏi hiện tượng thích hưởng thụ ngại vất vả.

Tây nam địa thế hiểm trở, bao quanh bởi núi non trung điệp, thông tới cao nguyên Thanh Tạng, năm xưa nạn thổ phỉ hoành hành, văn hóa giang hồ ăn sâu bén rễ vào cuộc sống, chính quyền nhiều thời truy quét không xuể.

Thời đại này Thành Đô nhiều lần trải qua hoạt động đả kích mạnh mẽ, trị an đã có chuyển biến tốt, nhưng các loại ngành nghề mở hé cửa dây dưa với bang phái giang hồ thì không nhổ tận gốc được.

Lô Hiểu Đông có ác danh ở giới giang hồ Thành Đô, người giang hồ gọi là "Đông môn Đông ca", ý nói phía đông thành phố này, làm gì cũng phải qua cửa đông ca, nhưng lần này ở trong khu nhà Phục Long, bị Trình Phi Dương phi thân qua cửa sổ bắt giữ, lập tức oanh động.

Khiến sau này người dân Thành Đô còn truyền tai nhau mãi sự kiện "Lưu Vĩ buông lời dọa Phục Long, Trình tổng phi thân bắt Đại Đông."

Phải đến chập tối ngày hôm đó Trình Nhiên về tới nhà mới biết phát sinh chuyện lớn như thế. Liên Hốt đợi sẵn ở cổng khu tập thể, đi đi lại lại rất sốt ruột, là người đầu tiên tìm Trình Nhiên kể cho y nghe xung đột bùng phát ở Phục Long hôm nay. Trong khu tập thể mọi người đều đổ hết cả ra ngoài sân, túm năm tụm ba bàn tán hết sức kích động, quên cả chuyện cơm nước.

Trình Nhiên vội vàng về nhà gọi điện cho cha mình, gọi không được, tắt máy rồi, gọi cho mẹ hỏi địa chỉ. Sau đó kệ mẹ can ngăn, Trình Nhiên sao có thể ngồi ở nhà đợi được, lòng như lửa đốt bắt taxi tới bệnh viện tỉnh, không khó tìm ra chỗ vì người mặc đồng phục Phục Long khắp nơi, hỏi qua loa vài câu, khi tới ngoài phòng khám đã chật kín người của Phục Long rồi.

Từ Lan thấy Trình Nhiên nhấp nhô trong đám đông thì đi ra mắng: “ Đã bảo con đừng đến mà.”

“ Con không đến sao được. “ Trình Nhiên nóng ruột: “ Cha đâu rồi ạ, có sao không?”

Lúc này có rất nhiều nhân viên Phục Long mà Trình Nhiên quen biết đang chạy tới khu phòng bệnh, có cả người đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, làm y có linh cảm không lành.

Trình Phi Dương, La Vĩnh Xuân, Điền Phong, Hoàng Nhâm đều đang ngồi ở ghế ngoài phòng chữa bệnh, mấy người mặc đồng phục bảo an băng đầu, quấn tay, lượng lớn bác sĩ y tá tập trung nơi này, chạy ra chạy vào ồn ã, khung cảnh chẳng khác gì chiến trường.

Trình Nhiên vừa mới đến gần, Trình Phi Dương đang xoa vai liền dừng lại, ngồi thẳng lên, nghiêm mặt nói:” Con đến làm gì, đã bảo mẹ con rồi, nói con không cần tới mà, chuyện nhỏ thôi.”

Từ Lan ở bên lải nhải: “ Còn chuyện nhỏ à, anh 40 cái tuổi đầu rồi, có phải thanh niên đôi mươi đâu, còn nhảy từ tầng hai xuống. Uy phong đấy, nhưng có nghĩ tới thân mình không ... Tổn thương mô mềm ở tay, trẹo chân, dập gối ... Anh nghĩ mình còn trẻ trung lắm chắc, anh có làm sao thì cả nhà lớn bé phải làm thế nào.”

“ Thì anh bảo tình thế cấp bách mà, thằng đó người dắt đao, có cả súng tự chế, nếu cho hắn thời gian, đợi lúc mọi người truy đuổi, hắn thế nào cũng làm liều.”

Nghe cha mẹ cãi nhau Trình Nhiên thở phào, nếu là chuyện lớn nghiêm trọng thì mẹ sẽ không nói gì, sợ y lo. Lúc đó mới là đáng sợ, chứ cãi nhau tức là thực sự không sao, Trình Nhiên quay sang nhìn người khác: “ Chú La, chú mà cũng bị thương à?”

Theo như Trình Nhiên nhớ, La Vĩnh Xuân năm xưa ở quân đội còn là cao thủ dùng dao, chuyên dạy tân binh. Đám trẻ con trong khu tập thể cũng được ông dạy vài ngón đối phó với dao. Mỗi lần khu tập thể liên hoan, ông ta toàn khoe khoang mình năm xưa thi đấu võ thuật đứng đầu đại đội, thế mà cũng bị thương, đủ biết lúc đó cuộc chiến kịch liệt thế nào ..

Không ngờ hỏi một cái, xung quanh phì cười, Điền Phong là người lớn tuổi nhất ở đây, cánh tay băng bó của La Vĩnh Xuân, cười tới nước mắt chảy ra: “ Tự ông ta chuốc lấy thôi, cướp được con dao của người ta, còn muốn múa dao, làm vài động tác độ khó cao, nhưng mà cái tay này uống rượu bao năm phế rồi, đâu còn chuẩn như xưa, dao rời tay, rạch cho một đường ...”

“ Ông im đi, ai mượn ông khoe .” La Vĩnh Xuân quát một câu, kéo Trình Nhiên tới gần: “ Chớ kể cho La Hạo đấy, chú cả đời chưa nhờ vả cháu chuyện gì, chỉ nhờ chuyện này thôi. La Hạo nó mà biết chú chơi dao đứt tay thì thanh danh cả đời hủy trong sớm tối, dứt khoát không được nói, không được nói đâu đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận