Trùng Nhiên

Chương 336: Phàm nhân tai ương.

Trên sân bóng, quả bóng mà Quách Dật ném đi trước đó, lại bị một đám người cướp về, sau đó bóng bay vèo qua người hắn vào cầu môn, tiền đạo đối phương hôn hai ngón tay ăn mừng chiến thắng.

Quách Dật nhặt quá bóng bị đá nhiều tới mức bay mất màu ban đầu, cứ thế đứng thần mặt ở cột cầu môn, ánh mắt nhìn về phía đầu bên kia, thành viên đội bóng vây quanh, ai nấy mặt đầy bụi bặm.

“ Quách Dật, mày và Tần Thiên sao thế? Sao cô ấy lại đi cùng người khác, thằng kia là ai?”

“ Nghe nói là học sinh chuyển trường, đường sá còn chưa quen ... Thế nào, có nên cho nó biết ít quy củ không?”

“ Cho nó đi mài cột, phế nó luôn.” Một nam sinh sắc mặt bất thiện nói:

Gọi là mài cột chính là giang hai chân người đó mài vào cột hành lang trường. Đây là một trò ác thành truyền thống của Thập Trung, nghe đâu là lâu đời lắm rồi. Trò này có nặng có nhẹ, nếu như bạn bè chơi đùa với nhau không có gì, nhưng nếu ra tay mạnh một chút, có người ba ngày phải kẹp chân mà đi. Một lần đám nam sinh bày trò tương tự với bạn, trêu đùa không ác ý, nhưng phía dưới của người bạn thiếu chút nữa phế, bị kỷ luật chuyển trường, khiến trường họng nghiêm cấm hành vi này, nhưng mà cấm không xuể, trường học cũng chịu.

Có người hiểu chuyện chút gạt đi:” Không cần làm thế, chẳng qua vợ chồng nó chiến tranh lạnh thôi, cô ấy tùy tiện kiếm một người làm giám đốc Quách khó chịu ấy mà.”

Giám đốc Quách cũng chính là Quách Dật, vì đợt hoạt động mô phỏng sáng nghiệp, hắn làm rất thành công, quán trà sữa cực kỳ được ưa chuộng, mấy người pha chế đều do hắn mời, nguyên liệu chế tạo thì hắn có đường nhập, còn đích thân quản lý. Môi trường Thập Trung cởi mở, lại có nhiều nguồn lực, nên có rất nhiều hoạt động. Cái quán trà sữa của Quách Dật là cánh cửa thể hiện với bên ngoài về hoạt động thanh thiếu niên sáng nghiệp của trường, hai là xung quanh trường có không ít quán ấm thực, nhưng khâu vệ sinh không thể kiểm soát như trong trường, mua ở trong trường thì tốt hơn ra ngoài mua thứ không sạch sẽ.

Cho nên ý tưởng không có gì đặc sắc, cái khéo là nắm bắt tâm lý mà thành công, Quách Dật vì thế mà nổi danh, túi tiền dư dả, người bên cạnh hưởng lợi, vì thế mà tụ tập được đám đông ủng hộ xung quanh. Những học sinh này cũng chẳng phải là nhắm vào tiền của hắn, mà do hắn rộng rãi, nên được thiện cảm của mọi người.

Thêm vào thành tích của Quách Dật thuộc top 50 của trường, trừ vài nhân vật đỉnh cao ra thì số còn lại chênh nhau không mấy.

“ Mẹ nó, chuyện này ai mà nhịn nổi, giám đốc Quách, gia giáo phải nghiêm chứ.”

Quách Dật cười qua loa: “ Nữ sinh mà, luôn thích giận dỗi ... Đôi khi không lạnh nhạt với cô ấy một chút thì không chữa được bệnh công chúa đâu.”

“ Được, chiêu này khá.”

“ Xem ra mày có tính toán rồi.”

“ Ha ha ha, thì ra thằng học sinh mới bị cuốn vào kia chỉ là công cụ để hai người liếc mắt đưa tình ... Thật bất nhân, bảo người ta phải làm sao? Người ta tới khi đó tổn thương khóc thì sao?”

“ Hai người đúng là tiên nhân đánh nhau, người phàm gặp tai ương.”

Cả đám vào hùa rồi cười rộ lên.

Rời khỏi trường, vẻ mặt buồn bã của Tần Thiên chỉ thoáng qua, cô khôi phục lại nụ cười như bình thường. Mọi người vào con ngõ nhỏ bên kia đường, học sinh Thập Trung nhiều người điều kiện kinh tế tốt, thế nên nhiều quán ở đây diện tích trông nhỏ, nhưng giá cả không hề rẻ.

Tới quán đồ nướng, lên tầng hai, chọn chỗ ngồi cạnh lan căn hoa văn mây, Tần Thiên rộng rãi nói: “ Mọi người gọi đi, đừng khách khí.”

Cô đẩy thực đơn tới, ánh mắt xuyên qua đường phố, nhìn kiến trúc Thập Trung. Nói thật là mới đầu cô không thích Quách Dật, chỉ là chịu không nổi đám người suốt ngày đeo bám tỏ tình thể hiện đủ trò, cô mới tìm một người tương đối ưu tú làm lá chắn.

Thế nên xung quanh khuyên can nhiều, nói làm thế là không sáng suốt.

Kết quả tiếp xúc một thời gian, con người Quách Dật không tệ, biết quan tâm, biết thấu hiểu, trừ thi thoảng có chút hẹp hòi làm cô không vừa mắt thì cô không phản cảm.

Con người vốn là thế, nếu như mỗi ngày có một nam sinh mang trà sữa tới, còn biết mình phải giữ dáng nên không cho đường, biết mình không thích ăn sáng nên thường mang đồ ăn theo, lại biết quan tâm hỏi han chuyện vui buồn, thời gian dài rồi không khỏi sinh sự ỷ lại.

Cho nên một dạo Tần Thiên thấy dù yêu đương thật với Quách Dật cũng không tệ, nhưng cô chỉ muốn giới hạn ở đó thôi. Tới khi Quách Dật không chỉ muốn nắm tay, còn đòi hỏi nhiều hơn ...

Tần Thiên từ chối, sau đó Quách Dật tỏ thái độ xa xa gần gần, không biết vì sao lòng cô rối loạn, thế nên hôm đó quần bị bẩn cũng không biết, cho tới khi xuất hiện một nam sinh lặng lẽ cởi áo đưa cô, giải cứu cô khỏi quẫn bách, làm cô thấy ấm áp.

Cho nên Tần Thiên cảm thấy, hết thảy nguyên nhân là do thái độ yêu đương của cô không đàng hoàng, nếu như yêu đương lại nghiêm túc lần nữa, sửa sai lầm này, có lẽ ....

Vậy thì bắt đầu từ học sinh chuyển trường này đi.

Chỉ là không ngờ dù hẹn Trình Nhiên, cô cũng muốn thị uy đi qua sân bóng, có ý muốn phân thắng bại với Quách Dật, đây có phải là tín hiệu nguy hiểm, vì có nghĩa là bóng dáng Quách Dật trong lòng mình đã bắt đầu bén rễ.

“ Này, sao thế, Trình Nhiên hỏi bạn đấy.”

Có chút thất thần bị bạn mình Viên Tuệ lay tỉnh, Tần Thiên ngẩng đầu lên thấy Trình Nhiên nhìn mình, cô hơi hoảng loạn như làm chuyện gì sai trái: “ Ừ, vừa rồi mình không để ý.”

“ Có cần thêm gì không? “ Trình Nhiên hỏi:

“ Thêm rau đi, mình ăn khá nhiều rau.”

Phục vụ viên liên thu lại thực đơn, nói mọi người đợi một chút rồi rời đi.

Tần Thiên nhắc nhở bản thân phải coi trọng chuyện trước mắt, nở nụ cười động lòng người: “ Trình Nhiên, thành tích của bạn tốt lắm à?”

Trương Bình tiếp lời luôn: “ Chứ còn không à, cả năm thứ hai chỉ có ba học sinh chuyển trường thôi, lần nào thi chuyển trường không phải độ khó đỉnh cấp.”

Trình Nhiên lại nói: “ Không hẳn đâu, kỳ thi này không đơn giản là kiểm tra kiến thức, yếu tố ngẫu nhiên nhiều, nếu thi lại lần nữa, không ai dám nói chắc mình sẽ qua.”

Sự thực là thế, nếu không phải là người thực sự ôn tập trải qua kỳ thi này không cảm thụ hết độ biến thái của nó, mặc dù Trình Nhiên nhờ quá trình ôn thi mà nắm vững thêm kiến thức, bù đắp hết lỗ hổng, nhưng giống kiểu câu hỏi " Có một đoàn tàu qua ga thứ nhất đón mười người, qua tiếp theo đón hai mươi người xuống bảy người, ga nữa lên một người xuống hai người ..." Anh đang nhẩm tính người lên người xuống, người ta hỏi, qua bao ga rồi? Thế là chỉ còn đường chết đứng.

Thi lại lần nữa à? Loại hành vi hành hạ tế bào não đó làm một lần là đủ, nói thật là vì bỏ quá nhiều công sức rồi, nên Trình Nhiên đâm lao phải theo lao, ngay từ đầu biết thế, chưa chắc y đã ôn thi.

Viên Tuệ hỏi: “ Nói như vậy cậu thi được cũng có thành phần may mắn à?”

“ May mắn khá lớn, với lại năm nay ít người thi. “ Trình Nhiên khẳng định:

Trương Bình nhìn Trình Nhiên u oán, nghĩ mình đã mớm lời cho rồi, phải thổi phồng một phen chứ, thành thật thế làm gì?

Viên Tuệ lại hỏi: “ Trước kia cậu ở Sơn Hải, vậy có phải người nơi đó không? Sơn Hải là thành phố du lịch quốc tế, hẳn là đẹp lắm, tôi cứ tiếc là vừa rồi không thể tới.”

“ Sơn Hải là thành phố nhỏ lắm, lại nghèo, đại khái người ở thành phố lớn thấy quen nhà cao tầng nên thích gần gũi với thiên nhiên mà đến Sơn Hải, chứ người Sơn Hải chỉ muốn rời đi thôi, buồn chán lắm. “ Trình Nhiên cười rất thật thà: “ Được cái đồ ăn Sơn Hải rất ngon.”

“ Đồ ăn ở Thành Đô cũng ngon, không kém gì nơi nào đâu, còn nhiều thứ ngon lắm, lần sau mình sẽ mời cậu. “ Tần Thiên chủ động nói:

“ Lần nào cũng để bạn mời, không hay.”

“ Không sao.”

“ Vậy thì được.”

Trương Bình và Viên Tuệ đều ngớ ra, sao đồng ý nhanh vậy, người ta là con gái đó, phải có phong độ chứ, vừa nghe ăn không mất tiền liền gật đầu luôn à? Viên Tuệ có chút tức giận, Tần Thiên có vẻ như biết tâm tư cô bạn, khẽ bóp tay dưới bàn.

Trương Bình vội vàng chữa cháy: “ Hài, chuyện nhỏ xíu, lần sau bọn tôi mời, các bạn chọn chỗ.”

Sắc mặt Viên Tuệ khá hơn đôi chút, nhìn Trình Nhiên thì càng không thích, cảm giác y như kẻ ăn bám, ngay cả ưu điểm đẹp trai cũng bị lấn át.

Thật không xứng với Tần Thiên, so Trương Bình ở bên cạnh cũng không bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận