Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 999: Kết thúc

Kết thúc

Khi thực lực bản thân đã đủ lớn mạnh, câu chuyện đã không phải là câu chuyện nữa, mà là thật sự có thể đạt đến bản lĩnh trong thần thoại.

“Trấn!”

Hoàng thượng gào lên, năm ngón tay áp về phía Lâm Phàm, ngọn núi lớn được nhổ lên che lấp bầu trời, bao phủ Lâm Phàm, rơi mạnh xuống.

Ngọn núi này không biết nặng bao nhiêu.

Đủ để đè chết bất kỳ người nào.

Lâm Phàm giơ tay ra đỡ ngọn núi lớn, rất nhẹ, không phải quá nặng. Sau đó cổ tay khẽ động, ngọn núi lớn vút một tiếng, bay nhanh về phía bầu trời, trong chớp mắt đã biến mất dạng.

Hoàng thượng vừa rồi còn ý chí hăng hái, vừa nhìn thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người.

Ngước đầu, nhìn trời.

Cả người đều đã đơ ra.

Chiêu ‘Ban Sơn’ mà hắn ta thi triển là thần thông được hắn ta tu luyện trong nhiều năm, mới có thể luyện thành, cũng là pháp thuật của hắn ta, nhưng tiêu hao vô cùng lớn, thi triển một lần, Chân Nguyên toàn thân đều mau chóng bị hút cạn.

Nhưng mà… đây con mẹ nó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Ơ!

Có điểm đen nhỏ rơi xuống.

Không có ai chú ý đến.

Bởi vì tất cả mọi người đều đã ngây ra rồi.

Dần dần.

Điểm đen càng ngày càng to, cẩn thận nhìn, thì là một tảng đá to khoảng một nắm đấm đang rơi xuống.

Hoàng thượng tựa như là bị dính thuật định thân, ngây người nhìn. Đôi mắt vốn có thể nhìn thấy bầu trời, dần dần bị bóng đen che phủ.

Ầm!

Tảng đá to cỡ nắm đấm nện mạnh vào đầu hoàng thượng.

Đầu hoàng thượng nghiêng đi, trực tiếp ngã xuống đất.

Lưu Tuân kinh hãi, hô to: “Hoàng thượng…”

Mặc dù rất khẩn trương.

Nhưng ông ta lại không dám đến gần.

Sau một hồi.

Hoàng thượng chầm chậm đứng dậy.

Lưu Tuân vui mừng: “Hoàng thượng…”

Chỉ là vẫn không dám đến gần.

Trên đầu hoàng thượng sưng lên một cục to, ánh mắt vốn kiêu ngạo, ngang ngược lại lộ vẻ rất ngu ngốc.

“Ta là ai?”

“Ta đang ở đâu?”

Lúc hắn ta nhìn thấy những binh sĩ cầm đao ở xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên tái mét.

“Á! Các người đừng giết ta…”

Lời vừa dứt.

Trực tiếp xoay người chạy trốn.

Rất nhanh đã biến mất ở phía xa.

Hiện trường rất yên tĩnh.

Gió lớn thổi đến.

Tất cả mọi người đều rùng mình.

“Hoàng thượng…” Lưu Tuân kêu to, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Tên giặc ngươi đợi đó cho ta, ngày khác chắc chắn sẽ san bằng Tử sơn của các ngươi.”

Có lẽ là nghĩ rằng Lâm Phàm đáng sợ.

Lưu Tuân xám xịt chạy mất.

“Ông ta sao vậy?”

Trong lòng Lâm Phàm rất nghi hoặc, không biết người đó đã xảy ra chuyện gì. Khi anh đang muốn hỏi người khác, thì thấy hơn mười vạn đại quân giống như là kiến mất đầu, hoảng loạn chạy trốn.

Trận chiến thảo phạt này.

Tựa như kết thúc một trò chơi, không có bất cứ sự xung đột kịch liệt nào, xung đột duy nhất chính là hoàng thượng thi triển phép ‘Ban Sơn’ trước khi bị đập hư đầu.

Đích thật là chấn động lòng người.

Nếu như không gặp phải Lâm Phàm, hoàng thượng chính là tồn tại vĩ đại nhất trên đời này hiện nay. Cho dù là Lục Địa Thần Tiền cũng khó có thể miêu tả được hắn ta, có lẽ thật sự là trích tiên giáng trần, người nào có thể địch nổi.

Hai vị Thiên Địa thánh đã xác nhận Lâm trang chủ chính là Tiên.

Hoàng thượng đáng sợ như vậy cũng bị nện cho thảm đến vậy, còn có thể có gì đáng nói, nghĩ thôi đã thấy rất đáng sợ.

“Lâm ca ca, thật tuyệt!” Hàn Tiểu Tiểu vỗ tay, phấn khởi kêu lên.

Hàn Yên nhìn em gái một cách kỳ lạ. Trong lòng nghĩ, tuyệt mà muội nói rốt cuộc là chỉ phương diện nào tuyệt. Chỉ là sau khi trải qua chuyện này, Hàn Yên đã không còn bất cứ nỗi sợ hãi nào đối với Lâm Phàm.

Trước kia, nàng ta biết Lâm Phàm rất đáng sợ, nhưng vẫn có suy nghĩ là, có lẽ có thể sống.

Mãi đến hiện tại…

Lâm Phàm dùng thực lực tuyệt đối đã triệt để trấn áp Hàn Yên.

Khi đối mặt với nỗi kinh hoàng tuyệt đối, bất cứ sự sợ sệt gì đều là vô dụng. Chỉ có thể chịu đựng bằng cả thể xác lẫn tâm hồn, loại cảm giác đó giống như là từ trên cao rớt xuống, mới đầu rất sợ hãi, sợ đến mức gan mật đều nổ tung.

Sau đó biết được phía dưới là mặt đất cứng chắc, kết quả sau khi rơi xuống chính là chết không có chỗ chôn. Nỗi sợ hãi lúc ban đầu trở nên không đáng kể, bởi vì kết quả sẽ không thay đổi, chỉ có một con đường chết.

Còn không bằng thả lỏng chút.

Xuân đến xuân đi.

Năm tháng như thoi đưa.

Nhìn như trôi qua rất chậm rãi, nhưng thực tế lại rất nhanh.

Lâm Phàm đã sẵn sàng tỉnh mộng, nhưng vẫn luôn không nhận được tiếng nhắc nhở, giấc mộng này vẫn phải tiếp tục.

Hàn Tiểu Tiểu đã thay đổi từ lứa tuổi hoạt bát, ngây thơ thành trưởng thành một cách tự nhiên như vậy.

Chỉ là so sánh với Hàn Yên, thì vẫn có chút không giống.

Hàn Tiểu Tiểu chưa từng trải qua những khó khăn ở thế giới bên ngoài, luôn là sống một cách ngây thơ, thuần khiết, tâm trạng luôn rất thả lỏng, tự tại. Đến tuổi rồi, cách duy nhất để vẫn lộ vẻ trẻ tuổi như cũ, chính là điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý, vạn sự không lo, vui vẻ mà sống.

Như thế sẽ không lộ vẻ già.

Tình yêu của Tiểu Tiểu dành cho Lâm Phàm đã đến mức khắc cốt. Thường xuyên làm bạn bên nhau, cho dù có xấu xí vô cùng, cũng có thể bồi dưỡng ra tình cảm sâu đậm.

Nếu như lâu ngày… vậy thì đừng nói là tình cảm sâu đậm, cho dù hiến dâng mạng sống cũng rất đơn giản.

Tiểu Tiểu luôn muốn xảy ra chút gì đó với Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận