Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1155: Hãy tin tưởng vào sự tồn tại của ánh sáng.

Hãy tin tưởng vào sự tồn tại của ánh sáng.

Bên ngoài cổng lớn của học viện có một cô bé tết tóc hai bên đang đứng, trẻ tuổi hoạt bát, khuôn mặt đáng yêu, dáng người không tính là dậy thì thành công, tuy rằng không có nét gợi cảm, nhưng cô bé vẫn là một người có sức hút. Sau lưng cô bé còn đeo một thanh kiếm, so với dáng vẻ đáng yêu của cô có vẻ không được thích hợp cho lắm.

Đường Nại Nhất rất vội vã, cảm thấy ông chú gác cổng này có vấn đề về đầu óc.

Đã hét lên nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không thèm nhìn cô một cái, giống như người đó không nhìn thấy cô vậy.

Lâm Phàm nhìn thấy cái nút ở trên bàn, nhẹ nhàng ấn một cái điện tử chậm rãi mở ra.

“Cảm ơn chú nha.” Đường Nại Nhất chạy như bay vào rồi vẫy tay với Lâm Phàm.

Nhìn bóng lưng của cô bé, hai bên đuôi ngựa không ngừng đung đưa không lúc nào là không toát ra dáng vẻ của thanh xuân.

Nếu như gặp phải một ông chú có sở thích đặc biệt, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nhắm mắt lại nghĩ đến hình ảnh thúc ngựa chạy nhanh, cảm giác đó chắc chắn rất thích.

“Thân phận bây giờ của mình chính là bảo vệ cửa sao?” Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, lại cúi đầu nhìn xuống, trang phục đang mặc trên người là đồng phục bảo vệ, nhìn dáng vẻ cũng khá ổn. Tất nhiên có liên quan trực tiếp đến nhan sắc của anh.

Chỉ là anh cảm thấy rất kì lạ.

Ông chú?

Lâm Phàm sờ lên mặt mình, không hề cảm thấy bản thân mình đã già, chắc vẫn tính là trẻ mà.

Trong phòng học.

“Nại Nhất, sao lại đến muộn như vậy, không thấy ánh mắt thầy giáo nhìn cậu như muốn xé xác cậu ra hay sao.”

Đường Nại Nhất quay trở về chỗ ngồi, bạn thân Hạ Thanh Diệu ngồi bên cạnh cô hỏi.

Hạ Thanh Diệu và Đường Nại Nhất là bạn rất tốt của nhau.

Nại Nhất có mái tóc dài phất phới, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Còn Hạ Thanh Diệu lại là người có dáng vẻ oai hùng hiên ngang, để tóc ngắn, ngũ quan tinh xảo, có không ít fan nữ rất thích Hạ Thanh Diệu.

“Nhà mình xảy ra chút chuyện, ông chú bảo vệ cửa lại không mở cửa, thật phiền phức, làm lỡ mất bao nhiêu thời gian.”

Đường Nại Nhất nhỏ giọng oán hận nói.

“Hai trò đang thì thầm cái gì thế?”

Thầy giáo đang đứng trên bục giảng, tức giận quát lên, khiến hai người giật mình đến độ suýt nhảy dựng lên, sợ hãi ôm lấy đầu, không dám nói nhiều lời, quán ngồi nghe giảng.

“Bây giờ các em không chịu nghe giảng, sau này các em sẽ hối hận.”

“Đường Nại Nhất, em đứng lên nói cho thầy biết, con quái vật mà thầy đang giảng tên là gì, điểm yếu của nó ở đâu?”

Nghe thấy thầy giáo gọi mình lên trả lời câu hỏi.

Đường Nại Nhất cảm thấy tai họa lại giáng xuống nữa rồi.

Cô đứng dậy.

Nhìn lên màn hình.

Con quái vật trên màn hình sách chân thực, chính là ảnh tư liệu được chụp lại, con quái vật này bị cắt mất chỉ còn nửa đầu, chỉ còn một cái tai, tai rất lớn, nhọn, giống như tai của mấy bọn yêu quái vậy.

Thân thể nó hơi gầy, nhưng nhìn từ trên xuống dưới, đều được cấu tạo thành từ máu thịt, khoang miệng vô cùng lớn, răng nanh sắc bén, há miệng một cái là có thể nuốt sạch một cái đầu người.

"Đây là..." Đường Nại Nhất vừa thấy quái vật trên màn hình, cảm giác mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra, cuối cùng bất đắc dĩ, cúi đầu nói: "Em quên rồi."

Thầy giáo đang đứng ở trên bục giảng, liếc nhìn Đường Nại Nhất một cái, lắc đầu, giống như vô cùng thất vọng.

"Đều nghe kỹ đây cho thầy."

"Quái vật mà các em nhìn thấy đây chính là m Quái, không có mắt, cho nên không nhìn thấy đồ vật trước mắt, nhưng các em phải chú ý, thính giác của nó nhạy gấp một trăm lần con người, một tiếng động rất nhỏ thôi đều sẽ bị nó phát hiện ra, ví dụ như tiếng nuốt nước miếng, tiếng hít thở hơi mạnh một chút, đều sẽ bị nó nghe được."

"Cánh tay của nói có thể mở rộng, cho dù cách xa nó hơn hai mươi mét, một khi bị nó nghe thấy tiếng động, cánh tay sẽ ngay lập tức đâm thủng thân thể của các em, cho dù là thép cũng sẽ bị đục lỗ."

Thầy giáo nghiêm túc giảng giải, đây đều là những kiến thức quan trọng, là kết luận mà vô số tiền bối phải trả giá bằng cả sinh mệnh mới tổng kết được.

"Thưa thầy, người còn chưa nói nhược điểm của nó."

Chung quanh các học sinh đều rất hiếu kỳ lắng nghe.

Cả lớp đều nghe giảng vô cùng chăm chú mọi người đều rất tò mò.

Bọn họ đã biết rất nhiều quái vật nhìn thấy những quái vật này cảm thấy rất ghê tởm.

Thầy giáo nói: “Điểm yếu của chúng chính là phần tai, đây chính là điểm yếu duy nhất được phát hiện, nhưng các em phải nhớ kỹ chặt tai của bọn chúng chỉ khiến bọn chúng tạm thời mất đi thính giác, biện pháp duy nhất để tiêu diệt bọn chúng chính là chém bọn chúng thành nhiều mảnh, vì sức sống của bọn chúng rất mạnh mẽ vượt qua cả tưởng tượng của các em.”

...

Buổi trưa.

Lâm Phàm chuyển ghế ra ngồi cạnh cửa phòng bảo vệ, trời nắng vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh anh đã đến đây được vài tiếng đã biết được tình huống đại khái.

Anh nghĩ đến nhiệm vụ của mình.

Cảm thấy hơi mơ hồ rất khó để hiểu rõ tình huống cụ thể, người thay ca trực đã tới rồi.

“Lâm Phàm cậu đi ăn cơm đi.” Người tới thay ca là một bảo vệ đã có tuổi, thường ngày không có chuyện gì làm, vì để giảm áp lực cho gia đình nên mới tới ứng tuyển làm bảo vệ cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận