Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 869: Lâm Phàm muốn tìm ông đánh một mình (2)

Lâm Phàm muốn tìm ông đánh một mình (2)

Núi Trường Bạch.

Không gian chấn động, xuất hiện khe nứt, một âm thanh kỳ lạ từ trong khe nứt truyền ra ngoài.

m thanh réo rắt, như một bài ca chiến tranh của một chủng tộc xa xôi.

"m nhạc rất hay." Lâm Phàm khen ngợi.

"Hậu bối Long Viên kính cẩn mời tổ tiên giáng xuống, dùng sức mạnh tối cao giết chết người này." Long Viên hô to.

Mặc Võ thở gấp, loại sức mạnh tựa như trời cao bao phủ bản thân, áp chế vô cùng gay gắt.

Vẻ mặt Lâm Phàm nghiêm trang, ngẩng đầu nhìn lên.

Thật sự rất mạnh.

Anh cảm nhận được hơi thở chưa bao giờ có, dù là trong mơ cũng chưa bao giờ gặp được cường giả như vậy, những cường giả đã từng đối mặt kia cơ bản không thể sánh được với hơi thở bây giờ.

Trong khe nứt xuất hiện dãy núi hư ảo, giống như một tổ chim.

Một luồng uy lực tối cao của rồng ập xuống.

"Vạn Long Sào."

Mặc Võ rất khiếp sợ, bên trong tộc từng có ghi chép, mấy ngàn năm trước Vạn Long Sào có vị chủ nhân, thủ đoạn kinh thiên động địa, có thể hủy diệt bầu trời. Sau đó cũng chưa từng xuất hiện, không nghĩ tới Thủ Dụ Phù Lục này lại là của vị đại năng tối cao đáng sợ này.

Trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ.

Lâm Phàm vẫn chỉ con nghé con.

Long Ngâm Cửu Tiêu.

Vô số con rồng hư ảo, bay lượn vòng quanh Vạn Long Sào, ngay sau đó, giống như là thấy Lâm Phàm vậy, vạn long ngưng tụ, tức giận gầm thét càn quét về phía Lâm Phàm.

Trong chớp mắt.

Vạn long biến hóa, lại biến thành một ngón tay, ngón tay vô cùng lớn, vàng óng ánh, không gian xung quanh bị đè nén cũng chấn động, cơ bản không cách nào chịu đựng sức mạnh như vậy.

"Hừ, một ngón tay của đại năng tộc tôi là có thể nghiền chết cậu." Long Viên rất đắc chí, loại đắc chí đó đến từ thực lực của đại năng bên trong tộc.

Cùng với sự xuất hiện của ngón tay trên vùng trời núi Trường Bạch.

Trời long đất lở.

Dãy núi nứt ra.

Tất cả những điều này giống như thể ngày tận thế sắp đến, bão táp nổi lên, hình thành kiếp nạn thảm họa tràn ngập xung quanh.

"Thật là mạnh, mình phải nghiêm túc rồi."

Lâm Phàm cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, hít sâu một hơi, nhảy lên một cái, nghiêm, vung tay, đánh một quyền về phía ngón tay.

"Tôi thích chiến đấu với cường giả."

Bùm!

Ánh sáng chói lọi nhức mắt vô cùng, đã không thấy rõ trước mắt tình huống, tất cả đều biến thành hư ảo.

Người xem ánh mắt bất lực, sóng xung kích ập vào thân thể bọn họ, nghiêng ngả lảo đảo, ngay cả đứng cũng là vấn đề.

"Thật là mạnh."

"Thật là đáng sợ."

"Chân thân chưa giáng xuống đã có sức mạnh khủng khiếp như vậy, con người bản địa kia xong đời rồi."

Lúc này.

Sức mạnh một quyền này của Lâm Phàm đã đạt đến mức tận cùng, từ khi bắt đầu tu luyện đến sức mạnh bây giờ, bùng nổ dữ dội, hình thành lực xung kích xuyên qua toàn bộ trời đất, đã đạt tới trình độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Vù!

Sau khi nắm tay và ngón tay va chạm, thời gian như ngừng trôi và mọi thứ cũng dừng lại.

Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, tung một quyền mạnh nhất.

Ken két!

Ngón tay kia của đối phương trực tiếp vỡ tan tành, hiện lên vô số vết nứt, sau đó tan thành mây khói.

"Hử?"

Một giọng nói kinh ngạc vang lên khắp trời đất, không ai biết nó phát ra từ đâu, tựa như bốn phía đều là người nói chuyện, nhưng bọn họ biết, giọng nói này chính là đại năng tối cao của Long tộc phát ra.

"Không thể nào." Con ngươi Long Viên cũng sắp nổ tung, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, đối với ông ta mà nói, đại năng ra tay, mặc kệ đối phương là ai cũng sẽ bị đánh bại.

Nhưng bây giờ cảnh tượng trước mắt rõ ràng có chút giả tạo.

Ông ta thật sự không dám tin tưởng sẽ là như vậy.

Ngay cả Mặc Võ đang xem trò vui cũng hoảng sợ cau mày.

Tình huống có chút không ổn.

Anh ta biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại mạnh đến mức độ này.

Điều này rất có ảnh hưởng đối với hành động của đại tộc Tinh Không bọn họ.

"Cậu là ai ?"

Giọng nói già nua truyền tới, rất là tò mò đối với Lâm Phàm.

"Tôi tên là Lâm Phàm, thực lực của ông rất mạnh, tôi cũng rất muốn biết ông là ai." Lâm Phàm mong đợi hỏi.

Đối phương thật sự rất mạnh.

Anh biết đối phương không dùng toàn lực, nếu phát ra toàn lực, hẳn là còn mạnh hơn vừa rồi.

"Láo xược, tổ tiên đại năng của tộc tôi là người cậu có thể hỏi sao?"

Long Viên tức giận mắng, mẹ kiếp, lại không nghiền chết tên này, thật là thất sách.

Lâm Phàm nói: "Tôi lại không hỏi ông."

Anh không có ấn tượng tốt đối với Long Viên, đánh nhau một cách khó hiểu, thật sự rất không thân thiện, cũng không muốn nói chuyện với ông ta.

"Cậu..." Long Viên tức giận chỉ vào Lâm Phàm, tức đến dựng tóc gáy, nếu như không phải thực lực của Lâm Phàm làm cho ông ta sợ hãi, ông ta thật sự muốn dạy dỗ Lâm Phàm thật tốt.

Đại năng Long tộc: "Kỳ lạ, kỳ lạ, tôi đã từng tới hành tinh này, nhưng không ngờ lại có tồn tại giống như cậu, xem ra bổn tọa coi thường các người."

Lâm Phàm nói: "Tôi là tồn tại rất bình thường, ngày thường tôi thích tu luyện, ông có thể coi tôi là một người bình thường thích tu luyện."

"Tôi nói thật, ông rất mạnh, tôi muốn so tài với ông một phen, bây giờ ông có thể tới không?"

"Nếu không với thực lực bây giờ của ông, mặc dù có thể làm cho tôi đánh một trận vui vẻ, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận