Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 796: Tới đây, người bạn đầu tiên của tôi

Tới đây, người bạn đầu tiên của tôi

Có nô tì thân thiết với người nô tì đã chết kia nhìn thấy cảnh này, viền mắt lại đỏ hoe. Đã sớm nói với nàng ta rằng không được tùy tiện bình luận về chủ nhân nhưng người kia lại không nghe. Giờ thì hay rồi, đến hối hận cũng không còn kịp nữa.

Bọn họ biết đây là lời cảnh cáo của nương nương dành cho họ.

Nhắc nhở họ rằng lén lút bình luận chủ nhân sẽ có hậu quả giống như nàng ta vậy.

Nửa tháng sau!

Với Lâm Phàm mà nói, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày vui vẻ. Tuy không nhìn thấy người nào cả, nhưng anh vốn không có yêu cầu gì đối với mấy chuyện này. Người không quen biết, có nhìn thấy đi nữa cũng như không, hay có nhiều người hơn nữa cũng chẳng có liên quan gì tới anh.

"Hôm nay mình sẽ làm một bữa trưa thịnh soạn." Lâm Phàm mỉm cười xán lạn nhìn đống rau cải trước mặt, đến cả ông Trương cũng chưa từng nếm thử tay nghề của anh, đợi đến khi có dịp nhất định anh phải cho ông Trương và Tiểu Bảo nếm thử, cho họ trải nghiệm tay nghề của mình.

Đống rau cải đơn giản trước mặt lại được Lâm Phàm nhìn ra thành cả một bàn thức ăn ngon.

Thái rau, nhóm lửa, đun chảo.

Khói thức ăn bay lên nghi ngút, khoảng sân nhỏ không một bóng người này lại thoáng có thêm chút sức sống.

"Thơm quá."

Đồ của mình tự nấu, mãi vẫn là mùi vị tuyệt nhất.

Lâm Phàm dọn cái bàn ra ngoài, bày ra đó mấy món đơn giản cùng một bát canh, vừa ăn cơm vừa ngắm nhìn bầu trời chính là kiểu cảm giác tuyệt vời nhất.

"Ơ!"

Vào lúc anh chuẩn bị gắp món, bỗng nhìn thấy có bóng người hằn lên ở phía cửa bên kia.

"Qua đây ăn chung không?"

Lâm Phàm vẫy vẫy tay nhìn về phía cửa, người tới là bé gái mà anh đã gặp lúc rơi xuống giếng, rất lâu rồi mới được gặp lại.

Cô bé đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích.

Ánh mắt cứ chăm chú dán chặt vào anh.

"Trên người huynh có gì lạ lắm hả?" Lâm Phàm cúi đầu nhìn, không phát hiện trên người mình có gì không đúng. Đang lúc suy nghĩ xem rốt cuộc là mình có chỗ nào không ổn, hay là mình nói chuyện dọa đối phương sợ đến mức không dám nhích lại gần mình nhỉ?

Ồ!

Nghĩ ra rồi.

Anh cầm bát đứng lên, xới một phần cơm vào. Hóa ra là mình không múc cơm cho đối phương nên khiến bé gái đó tưởng mình đang nói đùa, không dám đi tới.

Xong xuôi, Lâm Phàm đặt chén cơm nóng hổi lên bàn.

"Tới đây đi đừng khách sáo, tay nghề huynh rất được, có thể muội sẽ thích đó." Lâm Phàm mỉm cười ngoắc tay, không hề có chút sợ hãi hay căng thẳng gì cả.

Nghĩ lại thì lần đầu gặp gỡ có hơi khẩn trương, đó là chuyện có thể thông cảm được.

Cũng không lâu lắm.

...

"Thật ngoan."

Lâm Phàm rất tin tưởng vào tay nghề của mình, anh cũng không tin đối phương có thể nhịn được trước những món ăn mà mình tự tay nấu.

Thanh Liên đã từng nói anh nấu ăn rất ngon.

Tay nghề đã đạt tới trình độ chân truyền của cô rồi.

Cho nên anh rất tự tin.

Bé gái đó nhìn giống như đã rất lâu rồi chưa có ăn cơm, vừa mới đầu còn rụt rè, nhưng sau đó đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lâm Phàm ngẩng cằm, mỉm cười nhìn tới.

Nhìn thấy người kia ăn đồ mình nấu ngon lành tới vậy, quả thật là một kiểu rất sung sướng nha.

"Ăn từ từ thôi, đừng gấp, còn nhiều lắm." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Anh lại phát hiện nội tâm của cô bé trước mặt này hơi có vấn đề.

Nói như thế nào nhỉ.

Chính là kiểu tối tăm, xiêu vẹo.

Ừm... Không thể nào đâu.

Sao một cô bé lại có thể có tâm lý như vậy được, nhất định là cảm giác của anh đã sai rồi.

"Muội tên là gì?" Lâm Phàm hỏi.

Sau đó, lại nhớ tới mình vẫn chưa tự giới thiệu, bèn nói.

"Huynh tên là Lâm Phàm, bình thường vẫn luôn ở chỗ này."

Còn muội?"

Bé gái lùa cơm trong chén, hai mắt lại ngẩng lên nhìn vào Lâm Phàm, giống như động vật lúc ăn đồ ăn, đều vẫn luôn cảnh giác sự vật xung quanh.

Bởi vì trong hoàn cảnh không được an toàn, khiến động vật rất bất an.

Không hề sai.

Tình huống của cô bé lúc này chính là như thế.

Lâm Phàm đang suy nghĩ, anh muốn để cô bé buông bỏ cảnh giác, thả lỏng tâm tình mà vui vẻ tiếp nhận cuộc sống xung quanh.

Anh mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé, nụ cười tràn ngập cảm tình, mở rộng cửa trái tim để nói với đối phương huynh không có ác ý gì với muội đâu, huynh là một người tốt.

Nụ cười của Lâm Phàm khiến người lớn kinh hoàng.

Nhưng lại khiến trẻ con cảm nhận được một loại ấm áp.

"Trinh Nhạc."

"Muội tên Trinh Nhạc."

Trinh Nhạc nói tên cho Lâm Phàm biết.

Lâm Phàm chìa tay về phía Trinh Nhạc, mỉm cười nói: "Huynh tên là Lâm Phàm, chúng ta đã gặp lần thứ hai rồi, chào muội."

Trinh Nhạc ngây người nhìn Lâm Phàm, khoảnh khắc lúc người này chìa tay ra, nàng bỗng nhạy cảm mà rụt người lại như thể sợ gặp phải nguy hiểm vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng biết vẫn không có nguy hiểm gì.

"Chúng ta bắt tay xong sẽ là bạn bè, huynh ở đây không có người quen, muội là người đầu tiên huynh nhìn thấy." Lâm Phàm nói.

Lạch cạch!

Nhìn thấy nụ cười ấm ấp của Lâm Phàm, Trinh Nhạc chậm rãi vươn tay ra bắt tay anh thật chặt.

"Bạn tốt." Lâm Phàm mỉm cười.

Trinh Nhạc trước đó vốn rất hờ hững, sau khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Lâm Phàm, nàng cũng lộ ra nụ cười.

"Ơ! Cổ tay của muội bị làm sao thế?" Lâm phàm phát hiện cổ tay của Trinh Nhạc bị xanh tím một vùng, còn có vết sẹo do bị bỏng lại ngập tràn khó hiểu hỏi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận