Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1053: Độc Nhãn Nam cảm thấy tổn thương

Độc Nhãn Nam cảm thấy tổn thương

Đối với tộc Tinh Không thì đây chỉ là vấn đề nhỏ.

Bọ họ không có khả năng lấy ra phương pháp tu luyện cao cấp, dùng cái thấp kém nhất là được rồi. Chỉ là loài người mà thôi, bản thân quá yếu ớt thì có gì đáng để bồi dưỡng, tác dụng lớn nhất của bọn họ cũng chỉ là đào quặng.

Ở nơi nào đó.

Vẻ mặt của Ngô Thắng rất nghiêm trọng.

“Cậu chủ, tộc sắp xếp cho cậu trở về.” Ngô Hưng Vân báo cáo tình hình. Ông ta biết chắc chắn là tộc biết tình huống này, ông ta có thể hiểu hành vi của cậu chủ nhưng chưa chắc người trong tộc hiểu.

“Tôi không quay về.” Ngô Thắng nói.

Ngô Hưng Vân lo lắng nói: “Cậu chủ, như vậy sẽ làm tộc bất mãn, cậu cũng không được lợi ích gì.”

Tính tình của Ngô Thắng khá nóng nảy: “Ông đừng xen vào, tôi đã nói quá rõ rồi, tôi nói không quay về thì là không quay về, ông chỉ cần nói với bọn họ là không tìm thấy tôi là được. Tôi không quan tâm bọn họ phái ai tới, chỉ cần đừng tham dự đến chuyện của liên minh Cao Viện.

Đây là kinh nghiệm mà anh ta đúc kết ra được.

Việc này không ổn.

Hẳn là nên tạo dựng quan hệ với Lâm Phàm.

Ngô Hưng Vân cho rằng cậu chủ mơ mộng hão huyền, cũng vì việc này mà người trong tộc tức giân, các đại tộc khác đều tham dự thành lập liên minh Cao Viện, sao chuyện tốt như vậy lại không có sự tham gia của tộc Ngô chứ?

Hiện giờ xuất hiện tộc Tinh Không, ngoại trừ Long Thần thì cả Mặc Võ và Long Viên mạnh nhất

Đều bị Lâm Phàm dạy dỗ qua.

Đặc biệt là Mặc Võ, anh ta vừa giận vừa hận Lâm Phàm. Đáng lẽ cường giả cấp Thánh Nhân như anh ta phải sống như thần tiên lục địa, thế mà không những không có được đãi ngộ này mà còn gặp phải khó khăn.

Thật sự quá khó chịu.

Long Viên muốn tham dự vào liên minh Cao Viện.

Nhưng mà Long Thần lại không đồng ý, ông ta không cho phép người của Long tộc tham gia vào chuyện của liên minh Cao Viện. Từ lâu Long Thần đã xem địa vị của Lâm Phàm ngang với ông ta, là cường giả Tinh Không, có được địa vị cực cao. Nhưng điều làm Long Thần không hiểu được, đó là nếu đã mạnh như vậy rồi mà sao không khống chế hành tinh này?

Điều này sẽ không bao giờ xảy ra ở bất kỳ tộc Tinh Không nào. Sự đoàn kết của một tộc là do một vị lão tổ dùng thực lực mạnh mẽ đàn áp hết thảy, có phân chia cấp bậc chứ tuyệt đối không xuất hiện tình huống giống như Lâm Phàm.

Ngày hai mươi bảy tháng chín.

Sáng sớm.

Hôm nay là ngày thành lập liên minh Cao Viện.

Vô số người đứng trước cửa liên minh Cao Viện với dào dạt nỗi mong chờ.

Có nam nữ, già trẻ, cũng có những người có tướng mạo hung hăng.

Điều kiện trúng tuyển vào bốn Cao Viện lớn cùng những Cao Viện nhỏ rất nghiêm ngặt, bản thân và gia đình cần phải trong sạch, tương lai của bọn họ là phải bảo vệ nhân loại và đối đầu với Tà Vật.

Tà Vật ẩn nấp làm một vài Cao Viện thực mê mang.

‘Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?’

‘Đối phó với tộc Tinh Không sao?’

‘Nhưng chúng ta có thể đối phó tộc Tinh Không ư?’

Các quan chức trong quốc gia của bọn họ kết hợp với tộc Tinh Không thành lập liên minh Cao Viện, vậy thì tộc Tinh Không tốt hay không tốt?

Quá phiền, quá mê mang.

Các vị lãnh đạo người nước ngoài đưa học sinh ưu tú nhất của bọn tới, có tóc vàng mắt xanh, có trắng đen, bộ dạng gì cũng có, giống như một nồi lẩu thập cẩm vậy.

Ở phía xa, trên tòa nhà bị bỏ hoang.

Độc Nhãn Nam đứng trên mái nhà, trường học vốn dĩ bị bỏ trống lại trở nên lộng lẫy hẳn lên, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xung quanh.

“Không đi sao?” Lưu Hải Thiềm hỏi.

Lưu Hải Thiềm đi theo đức Phật Bồ Đề tu hành nên thực lực đã tiến bộ vượt bậc, biết kìm hãm khí tức, thông thạo đạo thuật học được rất nhiều, ông ta nhận ra nội tâm của lãnh đạo có chút rối.

Độc Nhãn Nam nói: “Đi làm gì?”

Lưu Hải Thiềm nói: “Đi xem.”

Độc Nhãn Nam lắc đầu nói: “Tôi thật không ngờ học sinh bốn Cao Viện lớn sẽ nghỉ học để gia nhập liên minh Cao Viện, hơn nữa vẫn là một người tôi từng đánh giá cao.”

Nghe được lời này của lãnh đạo, Lưu Hải Thiềm giật mình, ánh mắt nhìn đến phương xa.

Rất nhanh.

Ông ta nhìn thấy một cậu trai trẻ.

“Hoắc Hưng Tông?”

“Ông biết cậu ta?”

Lưu Hải Thiềm nói: “Ừ, tôi từng nghe người khác nhắc đến, ở Phật gia Cao Viện có một người trẻ tuổi rất có thiên phú, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cấp chín, dựa theo thiên phú của cậu ta thì chỉ cần mấy năm thì có thể đạt đến cấp Trấn Thành. Đúng rồi, đối chiếu với trình tự tu luyện của tộc Tinh Không thì có lẽ là Kim Thân.”

Độc Nhãn Nam nói: “Là do tôi bồi dưỡng.”

“Sao?” Lưu Hải Thiềm rất kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Độc Nhãn Nam sẽ nói là do ông ta bồi dưỡng.

Độc Nhãn Nam nói: “Mỗi tháng tôi sẽ cải trang đến Phật gia Cao Viện dạy cậu ta tu hành, không nghĩ tới lại bồi dưỡng một tên vô ơn.”

Lưu Hải Thiềm thấy tâm trạng của Độc Nhãn Nam không tốt nên an ủi: “Có lẽ cậu ta muốn học càng nhiều phương pháp tu luyện, không phải như ông nghĩ đâu.”

“Không, cậu ta nghiêm túc đấy, tôi nhìn thấy được.” Độc Nhãn Nam không cảm xúc nói, nhưng trong lòng ông ta rất đau, giống như là người nối nghiệp do chính tay mình bồi dưỡng lại gia nhập vào quân địch trong chốc lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận