Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 623: Cô gái! Xin cô tự trọng

Cô gái! Xin cô tự trọng

Im lặng suy nghĩ một lúc.

Ngô Thắng ôm quyền nói:

"Hai người anh trai, thằng em này vừa mới gặp hai người đã như quen biết từ lâu, chi bằng hiện tại chúng ta kết nghĩa anh em đi, sao hả?"

"Tôi là chú ba."

"Hai người tự sắp xếp đi."

Vô cùng nhiệt tình.

Độc Nhãn Nam nhìn một lượt, rõ ràng là ở đây có bốn người, cậu lại chỉ gọi hai người anh trai?

Rõ ràng chính là không coi tôi ra gì mà.

Không được, phải chủ động tấn công mới có phần thắng được.

Độc Nhãn Nam cười nói: "Ngô Thắng đã nói vậy rồi, chúng ta đều là vừa gặp mà ngỡ như đã quen từ lâu, nếu vậy thì tôi cũng không tiện từ chối, tôi làm anh cả đi."

"Ha ha."

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Ngô Thắng: "???"

Ông làm gì vậy?

Bị điên hả?

Cảnh náo nhiệt gì cũng đều xen vào hết vậy?

Hành động ham hố rõ rệt đó của Độc Nhãn Nam.

Hoàn toàn bị Ngô Thắng nhìn thấu rồi.

Chẳng thèm quan tâm tới đối phương.

Bộc lộ thẳng thừng.

Ngô Thắng tôi đây không phải là loại người tùy tiện, kết nghĩa anh em là chuyện có thể tùy tiện đi làm với người khác sao? Nhất định phải nhìn mặt chọn người đó trời ạ.

Độc Nhãn Nam hiện tại rất lúng túng.

Vô cùng khó chịu.

Trong đầu Ngô Thắng đang nghĩ cách để khiến Độc Nhãn Nam nhất định phải thấy khó mà lui. Tôi ở đây đang kết nghĩa anh em, là chuyện của ba người chúng tôi, ông ở đó lại cứ một mực phải xen vào hóng hớt. Ngô Thắng tôi là cậu chủ nhà họ Ngô, là người kế truyền, những người quen biết đều là những người tầm cỡ. Ông...

Haiz.

Không nói nữa.

Lâm Phàm và ông Trương liếc mắt nhìn nhau.

Cứ luôn cảm thấy hơi quái lạ.

Độc Nhãn Nam tự cười khúc khích một mình ra đó làm gì vậy chứ?

Còn Ngô Thắng nữa, lại muốn kết nghĩa anh em với họ. Họ rất không thích kết nghĩa anh em. Với Lâm Phàm mà nói, hai người bạn tốt nhất của anh chính là ông Trương và Tiểu Bảo thôi.

Bọn họ chưa quen biết Ngô Thắng được bao lâu, mối quan hệ vẫn chưa tốt tới cỡ đó. Cho nên yêu cầu muốn kết nghĩa anh em của Ngô Thắng với mình, bọn họ nhất định là từ chối.

"Sao hả, mấy người thấy cách nghĩ của tôi như nào?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Ông ta biết rõ yêu cầu này nhất định sẽ bị từ chối.

Nhưng cơ hội là do bản thân mình tự nắm bắt.

Nếu như bạn không thử một lần thì làm sao có người biết cách nghĩ chân chính trong lòng mình chứ.

Hơn nữa, lỡ như nếu thật sự làm được.

Vậy đó không phải là có lời rồi sao.

Ngẫm lại thì vẫn cảm thấy có chút kích động.

Ngô Thắng nhìn đối phương bằng ánh mắt quỷ dị. Mẹ nó chứ, đã làm lơ ông rồi mà ông lại không tự cân nhắc, vẫn còn có thể mặt dày như thế mà hỏi cảm nhận ra sao nữa ư?

"Chả ra sao cả." Ngô Thắng nói.

Độc Nhãn Nam gượng cười.

"Vậy sao, tôi cũng thấy hình như chả ra sao cả."

Quả nhiên là bị từ chối.

Cho dù là như vậy cũng không khiến Độc Nhãn Nam mất đi hy vọng. Từ chối thì từ chối chứ, có gì đâu. Thân là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải, nhất định phải có một trái tim mạnh mẽ.

Ngô Thắng trợn tròn mắt.

Bây giờ mới biết à.

Ngay sau đó.

Sau khi hào hứng xong, Ngô Thắng lúc này mới cảm thấy hơi mát mẻ, vừa cúi đầu đã thấy trên người chỉ còn mỗi cái quần lót, quần áo của mình thì đặt ở một bên. Anh ta bình tĩnh mặc quần áo vào, trong đầu tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tối qua tôi có gì đó rồi sao?

Anh ta cảm nhận tình trạng cơ thể của mình không có chỗ nào thấy khó chịu, đến cả nơi khá là kín đáo kia cũng đều ổn, không có cảm giác đau nhức gì, cũng không có sưng lên.

Chứng tỏ rằng hôm qua rất an toàn.

Có chịu thiệt thì nhất định cũng là đối phương đã dùng tay mà sờ soạng cơ thể của anh ta thôi.

Bên trong dãy lầu của khu chung cư.

Phòng số 1808.

Chu Hổ và Vương Nhị Đản đang sửa chữa cống thoát nước. Gần đây, công việc làm ăn của bọn họ rất phát đạt. Lúc mới đầu cũng không biết là lý do gì, chỉ cho rằng cuối cùng công ty vệ sinh của bọn họ cũng phất lên rồi, người tìm tới công ty vệ sinh cống thoát nước của bọn họ ra vào liên tục.

Mãi cho tới sau này.

Bọn họ mới biết, tất cả đều là nghĩ nhiều quá rồi.

Chủ Hổ và Nhị Đản dọn dẹp xong rác trong cống thoát nước lại liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài bất lực mà nhìn về phía phòng khách.

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên cười tươi như hoa ngồi cạnh Hổ Đản Vu, ân cần đút trái cây cho anh ta.

"Ngon không? Trái cây này đắt lắm đó, một chùm nho này cũng có giá mấy ngàn, tôi chẳng có cho người khác ăn đâu."

Người phụ nữ trung niên đó nhìn khuôn mặt điển trai của Hổ Đản Vu.

Thật sự đẹp trai.

Môi hồng, răng trắng.

Ôi trời, quá cuốn hút rồi, thật sự không chịu được. Đặc biệt là nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi trắng kia, còn có thể nhìn thấy bờ ngực săn chắc của Hổ Đản Vu.

"Anh chàng đẹp trai, mấy cậu làm nghề này có mệt hay không?"

Người phụ nữ trung niên đó giống y hệt một con hổ vậy, hận không thể nuốt lấy cậu trai trẻ ở trước mặt này. Bàn tay to béo bắt đầu không đứng đắn, chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của Hổ Đản Vu, móng tay khẽ lướt trên đó, vẻ mặt lại tỉnh bơ mà quyến rũ đối phương.

"Nếu mệt thì cứ nói với dì, cho dù là tim này thì dì cũng có thể tình nguyện mở ra với cậu."

Người đàn bà đó nói chuyện rất thẳng thắn, Hổ Đản Vu bị sờ đến cả người cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng dù có lộn xộn thì chỉ có thể để cho người kia lấn lướt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận