Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 518: Không sao, tôi dẫn anh đi tu luyện (2)

Khương Trung Hải đang nghĩ sau này làm sao để dánh chết ông Trương thì nghe thấy Lâm Phàm nói muốn đi tu luyện.

Trong mắt ông ta hiện lên một tia sắc bén.

Tu luyện sao?

Bây giờ Lâm Phàm chính là người tu luyện thần bí nhất.

Không ai biết anh ta tu luyện như thế nào cả.

Hội ám ảnh đã sớm điều tra tình hình của Lâm Phàm, chưa từng học qua Cao Viện nào, hơn nữa video chiến đấu anh ta, mặc dù rất mờ nhưng lại giống chiến đấu khoảng cách gần tương tự như Phật gia Cao viện.

Nhưng cho dù là Phật gia Cao viện.

Cũng tuyệt đối không thể đạt được tới trình độ như Lâm Phàm.

“Anh cũng muốn đi sao?” Lâm Phàm hỏi.

Khương Trung Hải rất muốn nói, tôi rất muốn đi nhưng ông ta nghĩ tới bản thân là bệnh nhân tâm thần, không thể biểu hiện quá thẳng thắn, lúc đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ông ta hiểu rõ dáng vẻ của một bệnh nhân tâm thần là như thế nào.

Vận dụng rất tốt.

Cánh tay ông ta vung vẩy lung tung, dáng vẻ khoa tay múa chân trông rất buồn cười, thứ mà ông ta muốn chính là hiệu quả như vậy, để không ai hiểu được hành vi của bản thân chính là đặc điểm của bệnh nhân tâm thần.

“Hả, ý của anh là muốn đi tu luyện với tôi đúng không?”

“Tôi bằng lòng chia sẻ với người khác.”

“Vậy chúng ta đi thôi nào.”

Lâm Phàm mỉm cười, anh ta gặp được mấy người muốn cùng anh ta đi tu luyện rồi, nhớ tới Đại sư Vĩnh Tín, ông ta cũng muốn cùng anh ta đi tu luyện, nhưng ông ta không còn ở đây nữa, cảm thấy thật đáng tiếc.

Ông Trương nghiêm túc nói: “Tu luyện là một chuyện rất cực khổ, tôi giúp Lâm Phàm tu luyện rất nhiều năm rồi, trải qua rất nhiều việc, nguy cơ khắp nơi, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”

Lúc này Khương Trung Hải trợn mắt há hốc mồm nhìn hai bệnh nhân trước mặt mình.

CMN!

Tôi khua tay lung tung vậy mà các người cũng có thể tưởng tượng ra được.

Vậy cũng quá đáng sợ rồi.

Thế nhưng điều khiến ông ta phấn khởi đó là đối phương vậy mà muốn dẫn ông ta đi tu luyện, đối với ông ta mà nói đây là niềm vui bất ngờ.

Nếu như ông ta học được phương pháp tu luyện của đối phương.

Vậy thì…

Không dám tưởng tượng.

Sân thượng.

Cơn mưa lớn từ trên trời đổ xuống trong nháy máy làm quần áo họ ướt nhẹp.

“Cảm nhận được không?” Lâm Phàm dang hai cánh tay ra, nhắm mắt lại, cảm nhận được hạt năng lượng tràn ngập đất trời, ấm áp như vậy, mạnh mẽ như vậy.

Ông Trương nhắm mắt lại nói: “Cảm nhận được mưa.”

Khương Trung Hải nhíu mày, nhưng cũng làm theo đối phương, cũng dang rộng hai cánh tay nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Ông ta quan sát Lâm Phàm đang đứng trong cơn mưa.

Loáng thoáng nhìn thấy một quầng sáng hiện lên trên cơ thể anh ta.

Hoa mắt sao?

Không ….đó là tu luyện.

Thực ra đúng là ông ta hoa mắt, không có bất kỳ quầng sáng nào cả, chỉ là do ông ta hoa mắt mà thôi.

Viện trưởng Hách đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng ba người trên sân thượng.

“Haizz, nói cậu là may mắn hay là bất hạnh đây?”

Ông ta không ngăn cản động tác của đối phương.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên ông ta cũng đã biết Khương Trung Hải không phải là bệnh nhân tâm thần.

Thật sự trông rất giả.

Viện trưởng Hách biết Lâm Phàm là một bệnh nhân tâm thần rất thân thiện nhưng nhận thức của anh ta và người bình thường không giống nhau, đợi lát nữa dám thề với trời, tuyệt đối sẽ khiến sét đánh vào người.

Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không sao.

Nhưng Khương Trung Hải kia thì thật sự khó mà nói.

Viện trưởng Hách lấy điện thoại ra.

“Alo…”

“Không cần phải nói gì đâu, lập tức tới ngay.”

Bệnh viện Hoa Điền rất quen thuộc với số điện thoại của viện trưởng Hách, chỉ cần nhận được điện thoại, thế nào cũng là của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Viện trưởng Hách lắc đầu.

Bệnh viện quá quen thuộc với những việc tự tìm cái chết rồi, giảm bớt được không ít thời gian trao đổi, ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng sợ.

Lâm Phàm đứng ở mép sân thượng, vẫy tay về phía Khương Trung Hải nói: “Nhanh tới đây, tôi thấy thời tiết này, điều kiện tu luyện tốt nhất sắp tới rồi, anh có muốn lại đây không?”

Khương Trung Hải háo hức muốn thử.

Mặc dù không thu thập được tin tức gì của đối phương nhưng có thể học được phương pháp tu luyện của người đó, vậy thì chắc chắn là một chuyện tốt.

Ông Trương nghiêm túc nói: “Phương pháp tu luyện của Lâm Phàm rất hiệu quả, tôi đã chứng kiến cậu ấy trở nên mạnh mẽ hơn đấy.”

Sau đó.

Khương Trung Hải đi đến bên cạnh Lâm Phàm, bị Lâm Phàm giữ chặt cổ tay.

Trong lòng vui mừng khôn xiết.

Có lẽ nào đây chính là dạy điều hòa hơi thở trong truyền thuyết sao?

“Chuẩn bị sẵn sàng, rất thoải mái đấy.” Lâm Phàm rất hưng phấn, nắm lấy dây ăng ten, ngẩng đầu hét lớn: “Đến đây đi, tôi đã mong đợi rất lâu rồi.”

Khương Trung Hải ngây người.

Anh ta đang nói cái gì vậy.

Sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tia sấm sét kinh khủng từ bầu trời đánh thẳng tới, ông ta bị dọa cho hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch.

Đệch!

Két két két…

Lúc muốn dãy dụa nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Sấm sét đánh vào dây ăng ten, sau đó là đến cánh tay của Lâm Phàm sau đó trực tiếp đánh thẳng vào Khương Trung Hải.

“Ông Trương, tôi cảm thấy rất thoải mải.” Lâm Phàm hét to.

Ông Trương hưng phấn nói: “Cố lên, cậu sẽ thành công.”

Ông ta thích nhất là nhìn Lâm Phàm tu luyện, nếu như Lâm Phàm tu luyện thành công vậy thì ông ta sẽ có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Khương Trung Hải toàn thân run rẩy kịch liệt.

Từng sợi tóc dựng thẳng lên.

Giống như biến thân thành Super Saiyan vậy, toàn thân bốc lên tia lửa, sức mạnh của sấm sét rất kinh khủng, cho dù là trước kia, Lâm Phàm kiên cường chống đỡ cũng sẽ bị điện giật toàn thân bốc khói.

Chưa kể Khương Trung Hải có thể chống đỡ được hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận