Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 607: Chị họ, để em đến thay chị (3)

“Cô ở đâu?” Ngô Thắng hỏi.

“Ở thành phố Duyên Hải, cách đây khá xa, nhưng ngồi máy bay thì khá nhanh.” Ngô Tú Tú nói.

Cô ta ngờ vực không biết tại sao đối phương lại hỏi vậy.

Hơn nữa dáng vẻ mà anh ta thể hiện ra ngoài khiến người ta cảm thấy anh ta dường như chẳng biết gì, thực sự rất kì lạ, nhưng khi đẹp trai đến một mức độ nhất định thì đương nhiên khuôn mặt đẹp sẽ đè bẹp tất cả.

Không có bất kỳ vấn đề gì.

Ngô Thắng vừa đến hành tinh này chưa được vài ngày, làm gì mà biết nhiều như vậy.

“Tôi muốn đi thành phố Duyên Hải, cô đồng ý đưa tôi đi không?”

Sự dịu dàng của đàn ông đúng là chí mạng, đặc biệt là Ngô Thắng lại đẹp trai như vậy, Ngô Tú Tú lại bình thường như thế, chỉ cần anh ta nói ra lời này, cho dù là long trời lở đất, Ngô Tú Tú cũng sẽ đưa đối phương đi.

Kết cục đương nhiên không cần nói nữa.

Ngô Tú Tú thành khẩn thề thốt bảo đảm, tôi nhất định đưa anh đi.

Sau đó.

Ngô Thắng biết nhập gia tùy tục, quần áo trên người anh ta rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, cuối cùng chính là Ngô Tú Tú đưa anh ta đi cửa hàng quần áo, chủ động rút tiền ra mua cho anh ta một bộ vest.

Nhìn dáng vẻ của Ngô Thắng sau khi thay bộ vest, Ngô Tú Tú biết bản thân mình đã hoàn toàn chìm đắm, không có cơ hội thoát thân.

Từ nay về sau sẽ mê muội trong vẻ đẹp của đối phương.

Còn đối với Ngô Thắng mà nói, kiểu phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua, nhưng dáng vẻ của Ngô Tú Tú là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.

Sau khi đối phương thay anh ta mua quần áo, ngón tay anh ta nâng cằm của Ngô Tú Tú lên, dịu dáng nói: “Cảm ơn.”

Hai từ ‘cảm ơn’ này đã hoàn toàn khiến Ngô Tú Tú chìm đắm, cho dù có chết, chỉ e là cũng cam lòng.

Chỉ là khiến cho rất nhiều cô gái đứng xung quanh nhìn thấy phải ghen tị.

Mẹ nó.

Một đứa con gái mập như này lại có một người bạn trai đẹp trai như vậy, ông trời đúng là không có mắt.

Ngày mười sáu tháng sáu!

Đối với Mộ Thanh mà nói, hôm nay không hề tốt đẹp.

Trong phòng.

Có một vị khách không mời mà đến.

“Cô đến làm gì?”

Vẻ mặt Mộ Thanh lạnh nhạt nhìn người phụ nữ lúc nào cũng lộ ra vẻ khí chất ở trước mặt.

Qúa lẳng lơ.

Qúa xinh đẹp.

Chính là giống như người chuyên đi phục vụ đàn ông vậy.

“Tổ chức quá thất vọng về cô.”

Dao Cơ đoan trang ngồi xuống đó, ném điện thoại cho Mộ Thanh.

“Cô có bất kỳ nghi ngờ gì có thể nói với tổ chức, hơn nữa, tổ chức cũng sẽ nói với cô, cụ thể là có chuyện gì.”

Mộ Thanh cầm điện thoại, ghé vào tai.

Không nói thêm câu nào, đã nghe thấy tiếng của người đó trong điện thoại.

Trong chốc lát.

Mộ Thanh bỏ điện thoại xuống, sắc mặt thay đổi không ngừng, không ngờ tổ chức lại có thể như vậy.

Dao Cơ nói: “Chắc bây giờ cô đã biết làm thế nào rồi chứ, tốc độ của cô thực sự quá chậm, đến tận bây giờ, mà chẳng bất kỳ tiến triển nào. Tổ chức không có thời gian để lãng phí với cô đâu, vì vậy, mục đích chính của cô chính là giới thiệu tôi với anh ta.”

“Lý do rất đơn giản, tôi chính là em họ của cô, bởi vì một vài chuyện, tôi cần phải tạm thời ở cùng với anh ta, cô trực tiếp rời khỏi thành phố Duyên Hải.”

Sau khi nói xong những lời này.

Dao Cơ ngẩng đầu lên, giống như đang khiêu khích Mộ Thanh vậy.

“Cô có thể chờ xem bao lâu thì tôi tóm gọn được anh ta, và đến tận bây giờ cô không có một chút tiến triển nào, không thể không nói, năng lực của cô thực sự quá kém.”

Mộ Thanh cười khẩy nói: “Vậy sao, tôi cũng rất muốn biết, cô sẽ dùng cách gì, hy vọng cô có thể khiến tôi mỏi mắt chờ mong.”

Dao Cơ và Mộ Thanh thuộc hai kiểu con gái xinh đẹp có phong cách khác nhau.

Một người oai hùng, mạnh mẽ, có chút lạnh lùng, một người thì quyến rũ, điệu đà, khiến người ta chết mê chết mệt.

Buổi tối.

Trong một nhà hàng được sửa sang theo hướng cổ xưa.

Lâm Phàm đã đưa ông Trương và gà mái đến từ rất sớm.

Hôm nay anh rất vui.

Vợ mời anh đến ăn cơm, đối với anh mà nói, đây là một chuyện vô cùng vui mừng vì vậy đã đến rất sớm.

Cửa phòng được mở ra.

Lâm Phàm đứng lên, kéo ghế cho Mộ Thanh, mỉm cười tiếp đãi. Trước đây, vợ còn nói anh thực sự chu đáo tỉ mỉ, thực ra đối với Lâm Phàm mà nói, đây là chuyện rất bình thường.

Dao Cơ đi phía sau Mộ Thanh.

Lúc đi vào phòng, cô ta đã thu hết tình hình trong phòng vào tầm mắt.

Anh chính là Lâm Phàm, rất trẻ, so với xem video và trong lời đồn có khí chất không giống.

“Đến lâu rồi hả.” Mộ Thanh hỏi.

Lâm Phàm nói: “Ừ, anh , ông Trương và cả gà mái đã đến lâu rồi, bởi vì rất vui đó.”

Trong ánh mắt anh nhìn Mộ Thanh, tràn đầy tình yêu đối với vợ.

“Gọi món chưa, muốn ăn gì, có thể tự gọi.” Mộ Thanh nói.

Cô biết Lâm Phàm là một người rất nghèo, vô cùng nghèo, cơ bản là sờ vào túi áo, chẳng có nổi một hào. Chỉ là đối với một cường giả như vậy mà nói, tiền tài sớm chỉ là vật ngoài thân, chẳng có bất kỳ tác dụng nào.

Lâm Phàm nói: “Đã gọi rồi, anh biết em thích ăn nhất món gì, trước đây anh đã nhớ kỹ trong đầu.”

Hai người chậm rãi nói chuyện.

Hoàn toàn không nhìn ra, Lâm Phàm là một bệnh nhân tâm thần, nghe anh nói chuyện mạch suy nghĩ rất rõ ràng, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.

Dao Cơ ngồi bên cạnh Mộ Thanh, cô ta đang đợi đối phương hỏi Mộ Thanh cô ta là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận