Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 594: Khả năng nhìn người của mình, khoe cả đời cũng không hết

Nhất định sẽ gầm lên, ta không nhìn rõ động tác của ngươi, ngươi bảo ta làm sao bây giờ.

Tí tách!

Tí tách!

Máu tươi trên thân Tử Thần chậm rãi chảy xuống.

Áo Lai Mỗ kinh hãi chứng kiến toàn bộ sự việc, trợn mắt há hốc mồm không dám tin những gì xảy ra trước mắt, trước mặt đối phương, Tử Thần vô song lại không hề đánh trả, đến nỗi bị đánh cho ứa máu.

Cậu ta chưa từng chứng kiến tình huống như vậy.

“Có thể thắng rồi, thành phố của chúng ta an toàn rồi.”

Vào lúc cậu ta hưng phấn như vậy.

Nuchir của bọn họ đã đến rồi.

Nuchir lấy đà nhảy thẳng từ trên máy bay xuống, đến theo cách không giống với bọn họ, Áo Lai Mỗ nhìn thấy lãnh đạo cao nhất thì cung kính nghênh tiếp nhưng vẫn khó mà che giấu cảm giác hưng phấn trong lòng.

“Tử Thần rơi vào thế bất lợi rồi.”

“Chúng ta có thể thắng.”



Lúc này, cậu ta như biến thành một khẩu súng liên thanh, thao thao bất tuyệt những lời trong lòng, thật sự rất phấn khích.

Nuchir nghe đến mấy thứ này.

Thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có hy vọng là tốt rồi

“Wow, người này thật ngầu mà, nhưng ông ta thê thảm quá.”

Tiểu Bảo chỉ vào Tử Thần trên không trung, nhìn thấy trên người đối phương toàn là máu, cậu ta sợ hãi tiến đến gần một chút, cầm lấy ống nhòm xem một cách cực kì hưng phấn.

“Lâm Phàm, cố lên, đánh ông ta.”

Cậu ta hô lớn.

Lâm Phàm nghe thấy tiếng hô của Tiểu Bảo, anh quay đầu lại mỉm cười.

Ổn thôi.

Yên tâm, nhất định sẽ không để mọi người thất vọng đâu.

“Áo Lai Mỗ, tình hình bây giờ thế nào?” Nuchir hỏi.

Ông ta vừa mới đến đây, tạm thời chưa nắm được tình hình cụ thể, nhưng nhìn thấy Tử Thần thê thảm như thế, tâm trạng thực sự rất tốt.

Áo Lai Mỗ đáp: “Lúc đó, anh ta và Tử Thần không thể khai thông, bất đồng ngôn ngữ nên dường như giữa đôi bên đã nảy sinh một chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?”

Nuchir rất khó tưởng tượng, giữa Lâm Phàm và Tử Thần có hiểu lầm rốt cuộc là tình huống gì.

Áo Lai Mỗ nói tiếp: “Ngay khi quyền trượng của Tử Thần bị vỡ tan tành, tôi còn tận mắt thấy, quyền trượng gõ lên đầu anh ta hai lần, sau cái gõ cuối cùng thì vỡ vụn.”

Đối với cậu ta mà nói.

Thật sự là nếu không phải nhìn thấy tận mắt, cậu ta sẽ tuyệt đối không tin đâu.

“Hả?”

Nuchir không dám tin nhìn đối phương.

Quyền trượng của Tử Thần?

Đó là thần khí thần thoại của Tử Thần, có uy lực hủy thiên diệt địa.

Lúc này.

Dường như Tử Thần rốt cuộc đã bị Lâm Phàm làm cho tức giận, trực tiếp hóa thân thành sấm sét gió lốc, một cơn lốc lớn đột ngột từ dưới mặt đất nổi lên, cuồng phong cuốn đến, lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy được đôi mắt trong cơn lốc ấy.

Những cái xác không hồn bị màn sương đen của Tử Thần cuốn lấy, trực tiếp bị gió lớn xé thành từng mảnh nhỏ.

“Ông ta muốn hủy diệt thành phố này.”

Áo Lai Mỗ kinh hãi nói.

Tử Thần Anubis bị Lâm Phàm đánh đã nổi điên lên, lửa giận bùng cháy.

Bây giờ, cơn lốc này thực sự rất mãnh liệt.

Thực sự có thể ngăn cản được sao?

Cho dù ở khoảng cách xa như thế này.

Đều có thể cảm nhận được sức tàn phá của cơn lốc đang kéo tới này, nếu cơn lốc kéo vào trong thành phố, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, e là cả thành phố sẽ tan thành mây khói.

Nuchir rất bình tĩnh, nếu đã lựa chọn Lâm Phàm, vậy thì cứ tin tưởng đối phương có thể đối phó với Tử Thần.

Lâm Phàm kinh ngạc khi thấy Tử Thần biến thành gió lốc.

Quả là rất lợi hại.

“Thủ đoạn của ông rất giống với Tử Thần tôi từng gặp trước đây, thực sự rất lợi hại, nhưng đáng tiếc thay, tôi không thể để ông đi qua, nếu không thì Tiểu Bảo và ông Trương sẽ gặp nguy hiểm.”

“Bây giờ ông phải dừng lại cho tôi.”

Lâm Phàm nhìn cơn lốc quét sạch mọi thứ, anh vung mạnh nắm đấm, gầm lên một tiếng, một đấm nổ rền vang, cơn lốc nổ tan.

Trong cơn lốc.

Tử Thần thất thần chứng kiến một màn trước mắt.

Như là gặp quỷ vậy.

“Sao có thể như vậy?” Tử Thần lẩm bẩm, ông ta cũng không nghĩ sẽ thành ra như vậy, ông ta là thần, ngủ say trên sa mạc và có được sức mạnh vô cùng lớn.

Nhưng mà bây giờ.

Tử Thần bị đánh nên có chút lơ mơ, vuốt dọc thân thể, không sai, máu đặc dính trên người ông ta là thần huyết, gió lốc vừa mới hình thành đã bị đối phương dập tắt.

“Trong nhân loại tuyệt đối không thể tồn tại một loại người có khả năng chống lại thần như ngươi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Đối mặt với sự chất vấn của Tử Thần.

Lâm Phàm không hề lên tiếng bởi vì anh cũng không biết ông ta nói gì, anh có loại năng lực đặc biệt, đó chính là không cần biết ông ta nói gì, anh cũng đều hiểu được, có lẽ đây là khả năng thiên phú.

Loại khả năng thiên phú này rất hiếm thấy.

Thật ra là chỉ có bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện Thanh Sơn mới có được.

Lâm Phàm nói: “Trận đấu của chúng ta vừa mới bắt đầu, thực lực của ông tôi rất coi trọng, nhưng hành vi của ông thì tôi không thể tha thứ được, cho nên ông phải trả giá cho hành động của mình.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận