Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1056: Tôi cảm thấy có cường giả, tôi muốn so tài (2)

Tôi cảm thấy có cường giả, tôi muốn so tài (2)

Độc Nhãn Nam đã nói với Lâm Phàm từ sớm.

Liên minh Cao Viện có cường giả, nếu anh muốn so tài thì cứ đến đó. Lâm Phàm có thể cảm nhận được hơi thở của cường giả, cho nên anh cảm thấy Độc Nhãn Nam đang lừa mình, nếu có cường giả thật thì anh có thể cảm nhận được.

Cho nên Lâm Phàm hơi nghi ngờ.

Độc Nhãn Nam biết Lâm Phàm sẽ có ý nghĩ như thế nên nói: “Cậu có xem phim không, có phải là càng về sau thì càng xuất hiện càng nhiều cường giả không?”

Lâm Phàm nghĩ thì thấy cũng có lý, thật sự giống như Độc Nhãn Nam nói, diễn biến trong phim đúng là diễn ra như vậy. Vì thế, anh tin lời của Độc Nhãn Nam, có lẽ cường giả sẽ xuất hiện thực sự.

Bên trong trường.

Sân khấu lộ thiên.

Học sinh mới gia nhập vào đều ngồi ở đó nghe lãnh đạo nói chuyện.

Mục Hạo rất thích cảm giác trở thành nhân vật quan trọng. Anh ta là người của tộc Tinh Không, vẻ ngoài thì không phải bàn. Tuy rằng không thể xem là độc nhất vô nhị nhưng giá trị nhan sắc vẫn gây ấn tượng. Nhìn thấy mọi người lắng nghe với vẻ mặt hâm mộ, tâm trạng của anh ta rất tốt.

“Các em học sinh, tôi là Mục Hạo, cậu chủ của Ngô tộc thuộc tộc Tinh Không, các em có thể gọi là thầy Mục. Tôi hy vọng nếu các em có bất cứ nghi vấn gì thì đều có thể đến tìm tôi.”

“Tôi sẽ trở thành thầy giáo ở lớp một, chỉ cần theo tôi học thì tôi tuyệt đối sẽ xem các em là học trò của mình mà dạy dỗ thật tốt.”

“Nếu nghe hiểu thì hãy vỗ tay.”

Bộp bộp.

Tiếng vỗ tay như sấm, Mục Hạo tràn đầy cảm giác thành tựu, cảm thấy quá sảng khoái, cảm giác hư vinh được thỏa mãn đến cực điểm, loại cảm giác này khó có thể hình dung bằng lời được.

Rất nhiều cô gái dùng ánh mắt đầy tình yêu nhìn Mục Hạo.

Mục Hạo được bọn họ chào đón nồng nhiệt.

Lý Quốc Phong vô cùng khó chịu, cái loại yêu thích sự nổi bật thật sự quá phiền phức, nhìn các tộc Tinh Không khác xem, mặt bọn họ đều không có cảm xúc, trong lòng không hề dao động.

Mục đích thành lập liên minh Cao Viện của ông ta chỉ có một.

Chính là thu hẹp quan hệ với tộc Tinh Không.

Còn nữa, chính là thành lập liên minh Cao Viện thành một thế lực hoàn toàn mới, đến lúc đó có thể chống lại bộ phận đặc biệt, tạo ảnh hưởng thật lớn. Cho dù bộ phận đặc biệt có muốn động vào ông ta thì cũng phải suy xét.

Lý Quốc Phong đi đến trước sân khấu.

Ông ta vừa đứng lên thì lập tức tạo cảm giác quyền uy của bề trên, cách thức nói chuyện giống như đang nói với nhân viên làm người khác cảm thấy không được thoải mái. Nhưng Lý Quốc Phong là Viện trưởng của liên minh Cao Viện, địa vị cực cao, ít nhất là với những học sinh mới được nhập học.

Hoắc Hưng Tông, người được Độc Nhãn Nam đánh giá cao nhìn mấy vị cường giả tộc Tinh Không.

Rất phấn khích, rất kích động.

Anh ta muốn phương pháp tu luyện của tộc Tinh Không, loài người có được quá ít phương pháp tu hành, hơn nữa còn là cấp thấp, nếu so sánh với tộc Tinh Không thì sẽ có sự chênh lệch rất lớn.

Là khoảng cách mà khó có thể vượt qua.

Nếu đạt được phương pháp tu luyện của tộc Tinh Không thì cũng không uống không anh ta rời khỏi Phật gia Cao Viện.

Hơn nữa, anh ta còn có một kế hoạch khổng lồ.

Nếu được các cô gái ở tộc Tinh Không nhìn trúng, mượn danh người yêu làm cầu nối để tạo dựng quan hệ với tộc Tinh Không, đó là điều tuyệt nhất.

Bố mẹ anh ta mất sớm, chịu đựng hết sự khổ cực từ nhỏ, cho nên anh ta luôn nỗ lực vươn lên, cho dù học tập hay ở Phật gia Cao Viện thì đều dẫn đầu, làm người khác vô cùng hâm mộ.

Nhưng mà có ai có thể hiểu, anh ta đã trả giá bao nhiêu mồ hôi nước mắt.

Đối với anh ta, ngoại trừ thành công ra thì những thứ khác không quan trọng.

Lúc này, đám người của Lâm Phàm đi vào nơi này.

“Wow, nhiều người thật đấy!”

“Đúng vậy, bên ngoài quá vắng vẻ, không ngờ trong này tụ tập nhiều người như vậy.”

Bọn họ không làm học sinh chú ý, nhưng người đứng trên sân khấu thì thấy. Ai cũng ngồi, chỉ có bọn họ bước vào, có thể không thấy sao?

“Chào mọi người.” Lâm Phàm lớn tiếng hô, chào hỏi.

Rầm!

Lý Quốc Phong đang diễn thuyết, thấy người tới thì sắc mặt thay đổi. Không ngờ anh sẽ đến, nhưng mục đích là gì thì trong mắt ông ta cũng đều không tốt. Móa, đánh chết cháu trai của ông ta rồi xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ai có thể chịu nổi chứ?

“Mịa, sao anh ta lại đến?” Mục Hạo vốn tươi cười thì cũng giật mình khi nhìn thấy Lâm Phàm. Từ trước đến nay anh ta không sợ ai, chỉ có Lâm Phàm là ngoại lệ. Thực lực của Lâm Phàm quá mạnh nhưng hơi có vấn đề, cẩn thận nghĩ lại thì anh ta đã chịu thiệt quá nhiều, rất muốn chết.

Bởi vậy, nếu không có khả năng động đến thì còn không trốn nổi sao?

Trốn ra xa một chút.

Không muốn có bất cứ quan hệ nào với Lâm Phàm.

Người có suy nghĩ này không chỉ có Mục Hạo mà rất nhiều tộc Tinh Không cũng vậy.

Các học sinh tò mò nhìn Lâm Phàm, đã có rất nhiều người nhận ra Lâm Phàm. Rốt cuộc khi Tà Vật tung hoành, anh chính là thần bảo hộ của Long quốc.

Còn những học sinh nước ngoài thì rất tò mò.

‘Anh ta là ai?’

“Cậu đến làm gì?” Lý Quốc Phong nén lửa giận trong lòng dò hỏi, người mà ông ta không muốn nhìn thấy nhất là Lâm Phàm, thực lực của ông ta không bằng anh, cho nên anh muốn tìm giúp đỡ cũng không được. Cho nên ý nghĩ của ông ta là đừng làm ông ta nhìn thấy, cũng đừng đến tìm ông ta, hai người là người xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận