Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1272: Giáng lâm

Giáng lâm

“Bây giờ tôi muốn ăn.”

“Không thành vấn đề, vậy chúng ta đi ăn thịt nướng đi, tôi mời khách.”

“Ừ, cậu thật tốt.”

“Chúng ta là bạn bè tốt nhất, không cần khách khí với tôi đâu.”

Ban đêm!

Ông Trương liếm môi, đắc ý, đối với món thịt nướng vừa rồi có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn lắm.

Lâm Phàm nhìn thấy ông Trương ngủ say, lại nhìn Gà Mái và Nhân Sâm, khóe miệng tươi cười.

Mộng cảnh sắp tới rồi.

Không biết sẽ như thế nào.

Trong phòng yên tĩnh, đồng hồ trên vách tường đang chuyển động tích tắc tích tắc.

Đã sớm luyện thành thói quen rồi.

Đợi thời gian đến.

Sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh lạ lẫm.

00:00!

Thời gian đến.

Giáng lâm bắt đầu!

“Cảnh tượng nước ngoài chính thức được mở ra!”

“Mục tiêu lựa chọn: Thợ rèn, Lâm Phàm.”

“’Nhiệm vụ: Hắc ám đã thức tỉnh, sắp quét sạch toàn bộ thế giới, tiêu diệt Thần hắc ám.”

“Thể chất thực lực chuyển dời: Trăm phần trăm.”

“Giáng lâm!”

Thế giới xa lạ.

Trong thế giới của kiếm và Ma Pháp có những chiến sĩ có thân thể cường tráng, sức mạnh cực lớn, cũng có ma pháp hủy diệt thiên địa, dựa vào sức mạnh các nguyên tố của ma pháp, cũng có những ma thú to lớn phá hủy thành phố.

Một ngôi làng.

Có một nhóm thôn dân sinh giản dị sinh sống, sống dựa vào trồng trọt và săn bắn.

“Mình là một thợ rèn sao?”

Lâm Phàm là một thợ rèn trong làng, kỹ thuật không tốt lắm nhưng ở trong ngôi làng chỉ có mấy trăm người, cũng đủ lăn lộn.

Những đồ anh rèn không được xem là quá tốt nhưng chắc chắn có thể cầm lên đài.

“Hoàn cảnh cũng không tệ lắm.”

Hít sâu một hơi, không khí trong lành theo xoang mũi tràn vào phổi, rất tốt đẹp, rất ngọt ngào, có một cảm giác vui vẻ khó nói thành lời.

Lúc này.

Một người đàn ông trung niên đi đến, tóc màu nâu, khuôn mặt có chút tang thương, trên vai khiêng cái cuốc, vừa từ ruộng trở về, mỉm cười nói:

“Lâm Phàm, rèn xong kiếm cho tôi chưa?”

Lâm Phàm nhìn thấy đối phương, trong đầu hiện lên tên của đối phương.

Sử Cơ!

“Xong rồi, đợi tôi một chút.”

Nói xong đi vào trong phòng, căn phòng đơn giản, cũng không có bao nhiêu thứ đáng giá, xung quanh và trên vách tường có rất nhiều binh khí đã được chế tạo trước đó, tay nghề không phải là hoàn hảo nhưng vẫn rất sắc bén.

Rất nhanh.

Lâm Phàm cầm trường kiếm đã được chế tạo đi ra.

“Chú Sử, đây là trường kiếm làm cho chú.”

Chú Sử nhận lấy trường kiếm, cầm trong tay khoa tay múa chân, mắt sáng lên, vui vẻ nói: “’Không tồi, đợi lần sau con lợn rừng kia lại đến phá hoại ruộng hoa màu của tôi, tôi sẽ dùng trường kiếm cậu rèn tôi làm thịt nó.”

Sống ở vùng núi, dã thú rất nhiều.

Dã thú thích đến ruộng nương để phá hoại hoa màu, gây ra ảnh hưởng nặng nề cho biết bao nhiêu người.

Đối với chuyện này chú Sử căm thù đến tận xương tủy, cho nên muốn mang theo bên mình một thanh trường kiếm, chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào gặp được lợn rừng sẽ trực tiếp một kiếm chém chết, không chỉ có thể trừ được cái ác mà còn có thể không tốn sức mà có được một con lợn rừng.

Tính tiền rồi rời đi.

Lâm Phàm nhận được một đồng bạc.

Lúc không có người.

Anh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn đồng bạc trong tay, tiền ở thế giới này rất khác tiền anh dùng ở thành phố Duyên Hải.

Thời gian dần trôi qua.

Lâm Phàm chống cằm trầm tư.

Anh nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.

Nhiệm vụ rất rõ ràng, chính là tiêu diệt Thần Hắc Ám.

Chỉ là anh không biết Thần Hắc Ám ở đâu, theo thói quen trước đây, từ trước tới nay anh vẫn luôn là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nghĩ đến thế giới hình cầu, yên lặng chờ đợi, một ngày nào đó chắc chắn sẽ gặp được.

Nhưng sau khi trải qua tình huống trong một vài mộng cảnh.

Anh rất nhớ mấy người ông Trương, vợ anh, không muốn ở lại quá lâu, cho nên học được cách chủ động tìm kiếm mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời đi.

Đương nhiên.

Điều khiến Lâm Phàm không thể chịu đựng được chính là sau sinh sống ở đây và nảy sinh tình cảm sâu sắc với họ, cuối cùng tận mắt nhìn thấy từng người từng người rời khỏi mình, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.

Đối với anh, đây quả thực là một loại tra tấn.

Thần Hắc Ám…

Hẳn là sẽ không khó tìm đâu.

Có thể được xưng là Thần Hắc Ám, chắc chắn là một sự tồn tại rất xấu xa, với thực lực hiện giờ của anh, tìm kiếm một sự tồn tại rất xấu xa của thế giới này, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Tiệm lò rèn của anh nằm ở một vị trí không dễ thấy trong làng, cũng không ở vị trí trung tâm, nhưng cứ lâu lâu lại có người đi qua, những người kia đều là thôn dân trong làng.

“Lâm Phàm, xin chào.”

“Vâng.”

Lâm Phàm mỉm cười chào hỏi với người qua đường.

Người trong làng đều rất thân thiện.

Phong tục tập quán đơn giản.

Mấy ngày sau.

Lâm Phàm đã hoàn toàn hòa mình vào thân phận bây giờ.

Vẫn như ngày thường ngồi chỗ đó đến ngẩn người.

Việc làm ăn khá ế ẩm.

Người trong làng hầu hết đều là thôn dân bình thường, không ai muốn chế tạo nhiều đồ dùng như vậy, ở đây nhà nào cũng có công cụ cả, hơn nữa cũng không dễ bị mài mòn.

Do vậy.

Theo tình hình hiện tại, nửa tháng không có một đơn hàng là một chuyện rất bình thường.

Nhìn bàn rèn.

Lâm Phàm đứng dậy, từ trước tới giờ chưa từng rèn sắt, trong đầu hiện lên những kiến thức kia, đều rất nông cạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chế tạo một công cụ đơn giản mà thôi.

“Nếu không có chuyện gì, rèn luyện kỹ thuật rèn sắt một chút chắc hẳn cũng không tồi.”

Vừa có ý tưởng là muốn bắt tay vào làm liền.

Sau đó, Lâm Phàm đứng trước bàn rèn, dựa vào những ký ức trong đầu, bắt đầu rèn đúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận