Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 970: Toàn quân Giam Thính Tư xuất kích (2)

Toàn quân Giam Thính Tư xuất kích (2)

Ngay khi đi ngang qua mấy tay quan phủ nha này.

Triệu Đức quỳ rạp xuống mặt đất, "Các vị đại nhân, ta tự thú, ta là tội phạm quan trọng bị truy nã."

T́nh nguyện bị quan phủ bắt, cũng không muốn rơi vào trong tay của Địa Thánh, thật sự không hi vọng một chút nào cả.

Địa Thánh thấy Triệu Đức cầu cứu quan phủ, nhíu mày, ngược lại thật không ngờ khôn khéo như vậy, hiển nhiên biết sắp tới sẽ phải đối mặt với điều ǵì, bởi vậy tình nguyện t́m tới quan phủ, cũng không muốn rơi vào trong tay của hắn.

Địa Thánh đánh một quyền vào trong cơ thể của Triệu Đức, sau đó lui lại.

Động tác rất nhẹ nhàng thong thả, không khiến người khác chú ý tới.

Đám quan nha phủ này kinh ngạc nhìn Triệu Đức.

"Ngươi là ai?"

Theo như đám người họ, việc lạ mỗi năm đều có, chưa từng thấy có đào phạm chủ động tự thú, đương nhiên đám người họ thích quan sát loại tình huống này, tốt nhất ngày ngày nên có.

"Ta là... phụt!" Triệu Đức vừa định lên tiếng, một ngụm máu tươi mạnh mẽ phun ra, hai mắt trừng lớn hắn biết Địa Thánh vừa ra tay, cầm lấy cánh tay của một tên quan sai, "Thiên Địa Nhị... Thánh!"

Dứt lời, lập tức tắt thở.

Đám người nha môn sợ ngây người, vốn không biết chuyện gì xảy ra, khi nãy còn nói muốn tự thú, sau đó th́ miệng phun máu tươi, tình huống cảm thấy thật khó hiểu, khiến cho đám người họ cũng ngu ngơ rồi.

Địa Thánh trở lại pḥng.

Dưới lầu có loạn hay không không có bất cứ liên quan ǵ đến hắn.

Điều hắn cần phải làm chính là giải quyết Triệu Đức.

Những tên nha môn này xách theo thi thể của Triệu Đức trở lại phủ nha, thông qua điều tra phát hiện tên Triệu Đức này hóa ra là Hái Hoa Đại Đạo tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.

Mấy ngày sau.

Lương Thành, Hoàng cung.

Thư pḥng của Hoàng đế.

Một nam tử đeo mặt nạ sắt màu đen, mặc quan phục, bên hông đeo đại đao quỳ dưới mặt đất.

"Khởi bẩm Thánh Thượng, chuyện phía thành Sơn Nhạc thuộc hạ đă điều tra rõ ràng, người chết là Hái Hoa Đại Đạo nổi danh giang hồ, hắn tự thú với phủ nha địa phương trong một tửu lâu, sau đó bị một quyền ḱnh đánh chết, trước khi chết nhắc tới Thiên Địa Nhị Thánh."

"Căn cứ theo những ǵ thuộc hạ điều tra được, cùng ngày trong thành xuất hiện một nữ tử vô cùng xinh đẹp, dân chúng đồn là tiên nữ hạ phàm!"

Nam tr này là thủ lĩnh Vương Trung của Giam Thính Tư do hoàng triều sáng lập, chuyên thu thập tin tức trong thiên hạ cho Thánh Thượng. Trong khoảng thời gian Thiên Địa Nhị Thánh biến mất này, Giam Thính Tư vẫn luôn vận dụng sức mạnh t́m kiếm nơi ở của Nhị Thánh, nhưng vẫn không có thu hoạch ǵ.

Nam tử không dám ngẩng đầu, nhưng ánh mắt chuyển lên trên, muốn nhìn thử xe đương kim thánh thượng có vẻ mặt ǵ, cũng dễ hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Thánh Thượng ngồi thẳng nơi đó b́nh tĩnh hô hấp, lại thâm trầm giống như vực sâu, nhìn bằng mắt thường, lại giống như có thể nhìn thấy cơn lốc, hấp thụ tất cả ánh sáng.

"Nhị Thánh biến mất đă mười năm, nếu xuất hiện th́ v́ sao không trở lại hoàng triều, gần thành Sơn Nhạc có ai?" Thánh Thượng b́nh tĩnh hỏi.

Vương Trung nói: "Bẩm Thánh Thượng, gần thành Sơn Nhạc nhất có Lâm gia."

"Ồ, chính là Lâm phủ thế gia tiền triều sao?" Thánh Thượng hỏi.

"Đúng vậy!" Vương Trung trả lời.

Thánh Thượng cười trầm thấp, "Sức hấp dẫn của bảo tàng tiền triều thật sự lớn đấy, đến cả Nhị Thánh cũng không tránh được, xem ra Lâm phủ Tử Sơn này hẳn đã lấy được bảo tàng, với địa vị của Nhị Thánh trong giang hồ, các đại môn phái chưa chắc sẽ cho hoàng triều mặt mũi, ngươi dẫn theo người của Giam Thính Tư vây bắt Lâm phủ Tử Sơn cho ta, bất kể Nhị Thánh có ở Lâm phủ hay không đều xóa sạch cho ta."

"Rõ!" Vương Trung đáp, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Tử Sơn, Lâm phủ.

Hàn Tiểu Tiểu vui chơi ở bên ngoài một ṿng, tâm trạng vẫn luôn rất tốt, đối với nàng ta mà nói, có thể đi ra ngoài cùng với Lâm ca ca, bất kể đi đâu cũng đều vui vẻ.

Đối với Thiên Địa Nhị Thánh mà nói, có thể sẽ có chút rắc rối.

Không rời khỏi Tử Sơn gặp còn tốt, rời khỏi Tử Sơn chính là lộ ra sơ hở, với năng lực của hoàng triều, nếu như phát hiện ra chút dấu vết để lại, tất sẽ bị truy xét đến cùng.

Mà Triệu Đức chính là manh mối.

"Có lẽ không bị phát hiện đâu nhỉ!"

Thiên Thánh vẫn ôm hi vọng.

Địa Thánh nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cho rằng đám người hoàng triều rất ngu sao, hay là nói chúng ta đã làm rất cẩn thận, căn bản không dẫn tới sự chú ý?"

Đối với Thiên Thánh mà nói, hắn luôn cảm thấy bây giờ Địa Thánh nói chuyện đều luôn có chút u ám, ngẫm lại cũng có thể tha thứ, ngươi mạnh ngươi nói là đúng, ta chỉ thử chút thôi, không có ý ǵì khác.

"Hi vọng tất cả không giống như những ǵì ngươi nghĩ." Thiên Thánh giả vờ nói lắng xuống, thật ra suy nghĩ trong ḷng chính là ta còn có thể nói gì đây, ngươi đă nói tới mức này rồi, ta đâu thể tiếp tục làm trái lại lời của ngươi chứ. Đành chịu thôi, cao nhân làm dáng, nói một số lời nghe ra có tính có chút kiến thiết thôi.

Hàn Yên trong khoảng thời gian này luôn cảm thấy vô cùng lo lắng, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi.

Từ sau khi từ thành Sơn Nhạc trở về vẫn luôn như vậy.

Có đôi khi có một số việc sẽ luôn có dấu hiệu.

Khoảng một thời gian sau đó.

Thành Sơn Nhạc.

Thời tiết có chút âm u, mây đen che kín bầu trời, mưa phùn rơi lất phất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận