Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 539: Người đàn ông đó ra rồi (2)

Sau đó, có rất nhiều người già nhảy ra.

Đa số đều là phân tích chuyện này bằng lý trí.

Chỉ có duy nhất một thành viên biểu hiện không lý trí lắm.

‘Hải Thần là bố tôi: Các người thì hiểu cái gì. Hải Thần có thể bị loài người đánh bại, không phải là vì Hải Thần yếu, mà là Hải Thần quá vĩ đại. Hải Thần điện hạ đang trấn áp hàng tỷ Tà Ma, thực lực của Hải Thần đều dùng để trấn áp thứ này. Các người chẳng những không biết ơn, còn xem thường Hải Thần như vậy, là phải bị trời phạt.’

‘Đừng ra vẻ nữa Madona, tôi biết là ông.’

‘Tôi cũng biết là ông.’

‘Admin khóa nick, Madona đã trở thành đồ vô dụng rồi.’

Admin Ái Ái đã khóa nick ‘Hải Thần là bố tôi’.

Madona dùng máy tính đăng nhập vào trang web để biện bạch cho Hải Thần, nhưng không ngờ lại bị khóa nick. Ông ta chưa hề để lộ thân phận của mình. Quan trọng là những tên này rốt cuộc đã từ chỗ nào biết được ông ta chính là Madona?

Mà ông ta không hề hiểu rõ những tên này, hoàn toàn không biết bọn họ là ai.

Nói thật, tình huống này có chút quá đáng.

Ông ta đã triệt để ghi hận Admin Ái Ái. Chính là tên chó má này đã khóa nick ông ta.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hách Nhân vừa nhìn tin mới, vừa cân nhắc, muốn cọ nhiệt. Cẩn thận suy nghĩ tình hình thì lại có chút không hợp lý. Cái gì mà cọ nhiệt, hoàn toàn không cần thiết có được không hả?

Lâm Phàm chính là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn bọn họ.

Ông ta rất muốn đăng lên vòng bạn bè, khoe khoang một chút. Lâm Phàm đã đập Hải Thần một trận chính là người đi ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chúng tôi. Thanh Sơn chúng tôi phong cảnh đẹp, hoàn cảnh tốt, có chuyên môn rất cao, có thể đến xem trước, chọn chỗ, khoảng cách…

Hừ!

Mình đây là đang bán nhà à.

Hách Nhân buồn khổ lắc đầu, lướt xem vòng bạn bè trên điện thoại. Lúc nhìn đến bài đăng trên vòng bạn bè của Lý Lai Phúc thì sắc mặt nháy mắt thay đổi.

“Đồ chó!”

‘Lý Lai Phúc: Lâm Phàm là khách quen của bệnh viện chúng tôi, thường xuyên tu luyện bị thương nặng phải nằm viện. Với kỹ thuật cao siêu của bác sĩ bệnh viện chúng tôi, trong thời gian ngắn đã hồi phục khỏe mạnh. Lựa chọn của cậu ấy chính là sự tín nhiệm đối với chúng tôi. Tôi là Lý Lai Phúc, viện trưởng bệnh viện Hoa Điền. Hy vọng các bệnh nhân có thể tin tưởng chúng tôi.’

Phối hợp với một bức ảnh.

Là hình chụp chung của Lý Lai Phúc và Lâm Phàm.

“Đệt mợ!”

Hách Nhân tức giận ôm ngực, vô cùng đau lòng. Không ngờ cuối cùng lại làm lợi cho người khác. Dù sao thì ông ta cũng không thể đăng Lâm Phàm là người từ bệnh viện tâm thần ra chứ. Điều này ảnh hưởng xấu đến Lâm Phàm.

Muốn bình luận.

Nghĩ nghĩ vẫn là bỏ qua. Lý Lai Phúc đáng chết, xem như ông lợi hại, món nợ này ghi lại trước. Xem những người khác bình luận ông ta, lần ra vẻ này có chút quá đáng.

Bộ phận đặc biệt.

Kim Hòa Lị nói: “Thủ lĩnh, vừa rồi Hạ Đô truyền tin đến. Toàn thể bọn họ cảm ơn công sức của Lâm Phàm.

“Ha ha.” Độc Nhãn Nam cười, tâm tình rất tốt. Đầu Hải Thần có bệnh, chỗ khác không chọn, cứ chọn thành phố Duyên Hải. Không biết chỗ này của chúng ta có Lâm Phàm canh giữ sao. Ông đột nhiên đánh qua đây, rốt cuộc là có muốn sống không.

“Nói với bọn họ, thành phố Duyên Hải sẽ là thành phố an toàn nhất Long Quốc.”

Độc Nhãn Nam cực kỳ có khí phách.

Lúc trước tuyệt đối không dám nói lời như vậy. Khi có Tà Vật tấn công vào thành phố, điều ông ta nghĩ tới đầu tiên chính là tìm kiếm sự giúp đỡ của tổng bộ. Hiện tại thì hoàn toàn không cần thiết nữa. Chỉ cần có Lâm Phàm, mọi thứ đều sẽ không sao.

Kim Hòa Lị nói: “Thủ lĩnh, qua sự việc của Hải Thần, đối với sự xuất hiện của thần, chiều gió đã phát sinh biến đổi. Chúng ta có tiếp tục lần theo dấu vết Hải Thần không?”

“Tiếp tục theo. Bất kể nói thế nào, Hải Thần cũng là thần của nước Hải Vân. Cho dù đã bị Lâm Phàm đánh bại, nhưng ông ta vẫn là thần, không thể sơ suất. Đồng thời bất cứ lúc nào cũng chú ý đến tình hình của thành phố Duyên Hải. Nếu như phát hiện có người dân tự ý tín ngưỡng Hải Thần, hoặc là tuyên truyền sự tồn tại của Hải Thần, thì đều phải lập tức ngăn chặn.” Độc Nhãn Nam nói.

“Vâng.” Kim Hòa Lị biết điều thủ lĩnh lo lắng là gì. Hải Thần là thần, chuyện này là sự thật. Chỉ cần là thần thì sẽ có tín đồ tồn tại.

Một khi để cho Hải Thần đứng vững và cắm rễ ở Long Quốc, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Sau khi Độc Nhãn Nam nhìn Kim Hòa Lị rời đi thì mở máy tính lên, suy nghĩ một lúc, rồi trực tiếp viết trên web rằng:

‘Thần không phải là vạn năng, loài người mới là chúa cứu thế của chính mình.’

Khu dân cư.

“Chị, Hải Thần yếu thật đấy.” Em gái ma thần cùng truy xét với chị gái. Lúc sáng cảm nhận được luồng hơi thở kia, cô rất tò mò, không biết vì sao Hải Thần muốn đến đây.

Đối mặt với cái tên đã nuốt máu của cô, thực lực của Hải Thần cũng không mạnh, nếu gặp phải anh ta, kết cục sẽ rất bi kịch.

Chị gái ma thần nhìn tivi không rời mắt, bình tĩnh nói: “Ông ta quả thật chẳng ra làm sao.”

Sau đó dường như nghĩ đến điều gì.

“Em gái, cần phải mau chóng lấy máu lại, sự xuất hiện của điện Hải Thần, dự báo thần sẽ dần dần xuất hiện. Với tình hình hiện tại của em, thì rất không tốt.”

Em gái ma thần bất đắc dĩ nói: “Em biết rồi.”

Cô cũng muốn lấy lại máu của mình.

Nhưng dùng hết cách rồi vẫn không lấy lại được, thật sự khó quá.

Ngày hai mươi tháng năm.

Bầu không khí sáng sớm luôn tươi lành đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận