Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1270: Long Thần: Cho tôi chút mặt mũi đi. Lâm Phàm: Không cho (4)

Long Thần: Cho tôi chút mặt mũi đi. Lâm Phàm: Không cho (4)

Không nên quá láo xược, nếu không các người không tiếp nhận nổi hậu quả đâu.

Đạt được hiệu quả giết người dọa khỉ.

Đương nhiên.

Lão tổ cũng không phải gà mà là cự cầm chân chính.

Đáng tiếc, điều Độc Nhãn Nam không ngờ tới đó là, chuyện này có tính uy hiếp với hội Ám Ảnh nhưng không thể đe dọa Ma Tổ được.

Ma Tổ vẫn luôn ở một nơi bí mật gần đó hành động, phá vỡ phong ấn, tìm lại chính mình, bởi vì tin tưởng vào thực lực của bản thân mà làm một vài việc tương đối trắng trợn.

Lúc ba vị Lão tổ đến, tạo thành động tĩnh rất lớn.

Khí thế của loại cường giả này cũng không bình thường.

Lúc không tìm lại chính mình, trong lòng Ma Tô hiểu rõ, ông ta không phải là đối thủ của những tên kia, mãi đến lúc Lâm Phàm chém chết ba vị Lão tổ kia thì vẻ mặt của ông ta dần dần nghiêm túc hơn.

Hiểu rõ thực lực của Lâm Phàm.

Thế mà lại mạnh đến mức đó.

Vì thế, đối với Ma Tổ mà nói, ông ta cảm thấy cần phải cẩn thận một chút, trước khi tìm lại chính mình, ông ta sẽ không làm bất kỳ hành vi nào quá khích, ví dụ như khiêu khích quyền uy của Lâm Phàm.

Ngày 30 tháng 11!

Thời tiết rất tốt, nhiệt độ ấm hơn, nói chung là không tệ.

“Lâm Phàm, ngày đó tôi cũng muốn đi nhưng lúc biết được, các anh đã trở về rồi.” Tiểu Bảo nắm tay Lâm Phàm, cảm thấy đáng tiếc, cậu ta thích nhìn lúc Lâm Phàm chiến đấu nhất, cảm giác vô cùng sùng bái.

Lâm Phàm nói: “Rất nguy hiểm, mặc dù có tôi ở đây sẽ không để xảy ra chuyện gì nhưng ở nhà đợi vẫn an toàn nhất.”

Tiểu Báo nói: “Chúng ta đi chơi máy chơi game đi.”

“Có phải hôm nay cậu lại trốn học không?”

Lâm Phàm biết hôm nay là thứ hai, theo lý mà nói là phải đi học nhưng Tiểu Bảo lại đến đơn vị công tác tình anh, chứng tỏ không có ý định đi học đây mà.

Tiểu Bảo nói: “Đâu có, tôi mới không trốn học đâu, trường chúng tôi đang tu sửa, tạm thời nghỉ một ngày, ngày mai mới đi học lại.”

“Lại tu sửa nữa sao?” Lâm Phàm rất nghi hoặc, nếu như anh nhớ không nhầm thì số lần tu sửa hơi nhiều đấy nhỉ.

“Ừm, trường chúng tôi là trường học quý tộc, rất coi trọng cơ sở vật chất môi trường xung quanh mà.” Tiểu Bảo trợn tròn mắt, nói dối không chớp mắt, sau đó cậu ta kéo Lâm Phàm nói: “Đi, đi thôi, chúng ta nhanh đi chơi nào.”

Lâm Phàm rất có trách nhiệm với công việc của mình.

Lúc làm việc không bao giờ bỏ việc.

Cho tới nay vẫn luôn giúp đỡ người khác, làm bạn với Tiểu Bảo, chơi game cùng cậu ta cũng là một phần của công việc, dù sao Tiểu Bảo cũng là đứa trẻ cô độc, cùng cậu ta chơi đùa là một chuyện rất bình thường.

Khu trò chơi.

Ông chủ bưng cốc nước ấm trong tay, buồn rầu đứng ở cửa hàng, quan sát tình hình xung quanh.

Ông ta ngẩng đầu nhìn biển số nhà.

Đây là thành quả của ông ta, khi nghĩ tới người khác ở tuổi trung niên, ăn không ngồi rồi, cả ngày chơi bời lêu lổng, những người bên cạnh đều kết hôn sinh con, hạnh phúc mỹ mãn, tâm hồn ông ta như bị đục khoét, đầu óc trở nên trống rỗng.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc còn bé thường xuyên bị bố đánh đập, lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm mở khu trò chơi.

Đáng tiếc, hiện tại thị trường không tốt lắm.

Vốn dĩ còn có một đám học sinh ủng hộ, nhưng ông ta thường xuyên xem thường đám học sinh tiểu học khiến chúng tức giận rời đi, vùi đầu vào đập thẻ trong trò chơi.

Nhưng đúng lúc này.

Ông chủ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đôi mắt trừng to, đây không phải là đại gia ông ta ngày nhớ đêm mong đây sao.

Không nói gì cả.

Chủ động đi lên nghênh đón, chỉ cần làm tốt đơn hàng này, chí ít có thể chống đỡ mấy tháng.

Ông ta nhớ vị đại gia này đến phát điên rồi.

Ông chủ nhiệt tình đón tiếp, vẻ mặt khoa trương, nịnh nọt, chào đón người ta vào trong cửa hàng.

Đã từng.

Ông ta chỉ cảm thấy Lâm Phàm quen thuộc mà thôi nhưng bây giờ lại phát hiện người trước kia ông ta không xem trọng lại là Lâm Phàm, là Thần thủ hộ của Long Quốc.

Hơn nữa, mấy ngày trước vừa giết người.

Phỉ phui!

Không đúng.

Chính xác là đánh nát kẻ địch.

Ông chủ phát huy hết bản lĩnh cả đời của mình, điên cuồng nịnh nọt Lâm Phàm và Tiểu Bảo, hai người này mới là bá chủ thực sự, còn những người khác, vẫn chỉ là…

Chờ chút.

Ông chỉ nhìn thấy tên kia cưỡi trên người con gà.

Không phải người.

Trông giống như Nhân Sâm.

Ông ta xoa xoa mắt, lắc lắc đầu, chắc chắn bản thân mình không nhìn nhầm.

Mẹ nó!

Lại là Nhân Sâm Vương.

Ông chủ che trái tim mình, có cảm giác hít thở không thông, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được kích động.

“Xin chào các vị, xin hỏi các vị cần gì?”

Tiểu Bảo nói: “Khởi động máy!”

“Được.”

Lúc này, bọn họ vẫn chơi trò chơi như ngày thường, Tà Vật Công Kê đã sớm quen với tình huống này rồi, không có bất kỳ suy nghĩ gì, vẫn như trước ngồi xổm chỗ đó ngồi xem bọn họ chơi game.

“Xin chào, có thể chụp bức ảnh chung không?” Ông chủ ngồi xổm xuống dò hỏi.

Tà Vật Công Kê có chút hưng phấn, không ngờ có người muốn chụp ảnh với mình, xem ra Tà Vật Anh Hùng Vương ta, dần dần cũng có chút danh tiếng.

“Nhân Sâm Vương, tôi là tín đồ của ngài, có thể chụp tấm ảnh không?” Ông chủ tỏ ra rất hèn mọn, rất cung kính, đầu gối cũng mềm nhũn rồi.

Nhân Sâm nói: “Cứ tùy ý đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận