Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 427: Một ngày cuối cùng trước khi xuyên không (2)

Vì là nội ứng trong truyền thuyết, là anh hùng trong Tà Vật, nó bắt buộc phải nghĩ ra mọi cách để giải quyết bất kỳ vấn đề gì.

Ăn thịt đồng loại còn có thể giải quyết.

Thì còn có chuyện gì không thể giải quyết chứ.

Dù sao, không có ai có thể xem tường một Tà Vật Anh Hùng như nó.

Bộ phận nghiên cứu.

Là người có tài năng nhất trong bộ phận nghiên cứu, có thể nói Tô Tề đã bỏ một trăm phần trăm tâm huyết vào sự nghiệp nghiên cứu. Đến ân sư của anh ta là thầy Trần cũng đặt rất nhiều kỳ vọng lên tương lai của anh ta.

“Mảnh vỡ này không đơn giản như vậy đâu.”

Anh ta không ngừng nghiên cứu, phát hiện ra mảnh vỡ này trong cơ thể của Tà Vật Chương Lang Ma chứa đựng bí mật khiến người khác kinh ngạc.

Thiết bị xung quanh đang chuyển động.

Từng tia laser chiếu lên mảnh vỡ.

Đồng thời xuất hiện một kiểu mẫu giải mã mà anh ta chưa từng thấy qua.

Giống như công nghệ cao, nhưng cũng chứa đầy trí tuệ của thời cổ xưa.

Đột nhiên.

Tô Tề nhìn thấy hình ảnh ảo xuất hiện, sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng đi báo với thầy Trần.

Sau khi thầy Trần nhận được thông báo thì vội vàng đi qua.

“Tô Tề, sao vậy?” Thầy Trần hỏi.

Tô Tề hỏi: “Thầy, thầy nhìn màn hình xem, em mới dùng phương pháp xoay tròn tốc độ siêu âm để xác minh tình hình của mảnh vỡ này, sau đó thì xuất hiện những đường vân chuyển động như thế này, thầy nhìn hình vẽ này xem, trông có giống bản đồ không.”

Nghe thấy những lời của học trò, thầy Trần nhìn kỹ, sau đó anh ta chỉ vào một đường kéo dài trên đường vân: “Em nhìn xem cái này giống gì?”

“Sông Giang.” Tô Tề thông minh lập tức nói ra suy đoán của bản thân.

“Không sai, em nhìn mấy đường này xem, trông có vẻ không có quy luật, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra chúng giống như những ngọn núi địa lý.”

Thầy Trần trầm giọng nói.

Anh ta không ngờ học trò của mình lại thông minh như vậy, lại có phát hiện mới.

Tô Từ nói: “Nếu như hợp nhất ngọn núi địa lý này với bản đồ hiện tại, vậy con sông Giang này chính là Hoàng Hà. Nhưng nhìn hình ảnh này thì lại thiếu rất nhiều, không có đầy đủ. Thầy, học trò từng đọc được một số nội dung trong một cuốn sách cổ.”

“Liên tưởng và suy đoán một vài vấn đề, đó là nước chúng ta có mười bốn đường long mạch, chín đường địa long, năm đường thuỷ long, bây giờ cái đang hiện ra là một đường thuỷ long.”

“Vậy có nghĩa là, có lẽ còn có rất nhiều những mảnh vỡ giống như vậy.”

“Nếu như có thể tập hợp đủ, có lẽ sẽ có thể phá giải bí mật trong đó.”

“Ví dụ…”

Lúc nói đến đây, Tô Tề và thầy Trần nhìn nhau một cái, họ đều biết lời nói tiếp theo là gì.

Suy cho cùng, truyền thuyết thần tiên cổ đại cũng chỉ là truyền thuyết.

Nhưng lúc truyền thuyết dường như có thật thì đối với bất kỳ ai cũng đều có sức mê hoặc. Phân tích mọi chuyện một cách tỉ mỉ, không ngừng phát hiện càng nhiều bí mật, cuối cùng khi bí mật được hé lộ, có lẽ đó là sự vui mừng mà không ai có thể tưởng tượng được.

Thầy Trần vỗ vai Tô Tần nói: “Tiếp tục cố gắng, thầy nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ có thể phát hiện bí mật thật sự của mảnh vỡ.”

“Vâng, thưa thầy.” Tô Tề đáp.

Bây giờ anh ta vẫn còn trẻ, hơn nữa anh ta cảm thấy mình có thể phát hiện ra chuyện này giống như đã mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, có càng nhiều bí mật đang đợi anh ta khai quật. Nếu như có thể truy xét đến cuối cùng, phá giải tất cả bí mật, có lẽ anh ta và thầy Trần sẽ thật sự được ghi danh vào sử sách.

Trên đường.

Lâm Phàm khoác vai ông Trương, hai người vừa cười vừa nói đi dạo khắp nơi, Tà Vật Công Kê bị bọn họ dắt theo chỉ có thể đi theo sau.

“Đồng bào đã ít đi rất nhiều.”

Nó có thể cảm nhận được mùi vị của đồng bào, nhưng sau khi thành phố Duyên Hải trải qua một số việc, đồng bào đã bị thiệt hại nặng nề, đa số đều đã bỏ chạy hoặc giết hại, cho dù bây giờ có đang sống thì đều cẩn thận mà lẩn trốn, không dám để lộ thân phận.

Đã từng.

Nó muốn mời chào vài đồng bào có đầu óc thông minh, muốn chia sẻ vinh quang của Tà Vật Anh Hùng với bọn chúng.

Nhưng bọn chúng lại không biết trân trọng.

Thật là đáng tiếc.

“Tiểu Bảo bảo chúng ta đợi cậu ấy ở đây.” Lâm Phàm nói.

“Đã lâu không gặp Tiểu Bảo, không biết cậu ấy học hành thế nào. Nếu cậu ấy học không tốt, tôi bằng lòng dạy cậu ấy châm cứu, để sau này cậu ấy có thể giúp người khác châm cứu.” Ông Trương nói.

Bọn họ nói chuyện rất nghiêm túc, bộ dạng của ông Trương không giống như đang nói đùa.

Nếu Tiểu Bảo thật sự đi theo ông Trương học châm cứu.

Nghĩ kỹ lại.

Có lẽ đây là một việc rất kinh khủng.

Đầu tiên là tự mình trải nghiệm châm cứu của ông Trương, với tình trạng của Tiểu Bảo thì chưa chắc đã có thể chịu nổi, rất có thể sẽ bị ông Trương khiến cho tàn tật và đưa vào bệnh viện.

Lúc hai người đang trò chuyện.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hai người.

“Hi, thật trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp được hai người ở đây.” Em gái ma thần xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Hôm nay em gái ma thần rất đáng yêu, hai mái tóc đuôi ngựa lắc lư theo quy luật khi cô nhảy nhót.

Người đi ngang xung quanh chốc chốc lại chú ý đến.

Quá xinh đẹp.

Quá thu hút người khác.

Cho dù là chàng trai có bạn gái bên cạnh cũng không kìm được mà nhìn một cái, dù sao ai cũng có lòng yêu cái đẹp, đặc biệt là nữ thần xinh đẹp lại đáng yêu như thế này, làm gì có ai kiềm chế được.

Người có thể bình tĩnh đối mặt với nữ thần.

Thật sự chỉ có Lâm Phàm và ông Trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận