Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1236: Đưa tôi đi cùng với

Đưa tôi đi cùng với

Đối với Bát Thái Tử mà nói, việc hệ trọng của nhân loại, người nhàn nhã không có chuyện gì làm như hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ một tay, chứng minh con cháu hoàng gia của đại tộc Tinh Không hắn, đã dám nghĩ thì dám làm.

“Được.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Sau đó, anh đi đến trước mặt Khổ Hạnh Tăng: “Xin hãy thả anh ta ra ngoài.”

Phàm Cổ nhìn Lâm Phàm, tâm trạng rất phức tạp, ông ta không muốn giữa hai người họ xảy ra xích mích, đối với ông ta mà nói, xích mích với một tên cường giả có sức mạnh kinh khủng như Lâm Phàm là một lựa chọn không sáng suốt.

Nhưng bảo tháp bảy tầng này không phải của ông ta, ông ta chỉ có thể trấn áp, nhưng thả đám người ở trong ra, thì ông ta không làm được.

“Ngại quá, tôi không có năng lực này, bất kỳ ai bị nhốt trong bảo tháp, đều sẽ không thể ra ngoài.” Phàm Cổ nói.

Nội tâm ông ta đã sớm đạt đến cảnh giới thấy sóng lớn mà không sợ hãi rồi.

Không phải ông ta tự tin thực lực của mình.

Mà là vì chủ nhân của ông ta, chủ nhân của ông ta chính là chỗ dựa vững chắc của ông ta, người có sức mạnh kinh khủng đến mức ngay cả ông ta cũng không thể tưởng tượng được.

Tà Vật Cồng Kê nhìn Phạm Cổ.

Rất muốn vỗ tay khen ngợi anh ta, bá đạo, không tồi, vô cùng can đảm dám đối đầu với Lâm Phàm, nhưng kết quả, cũng chỉ có một đó là thất bại.

Tà Vật Cồng Kê đã sớm nhìn rõ hết thảy, thực lực của Lâm Phàm đã đạt đến cảnh giới không thể lường được, ai cũng có thể chống đối Lâm Phàm sao?

Nằm mơ đi.

Bất kỳ ai cũng không phải đối thủ của Lâm Phàm, Tà Vật Cồng Kê đã nhìn rõ hết thảy chân tướng, chỉ im lặng tiếp ứng bên cạnh Lâm Phàm, chờ cơ hội đến.

“Phải không?” Lâm Phàm rất nghi hoặc, nhìn bảo tháp đang lơ lửng, di chuyển chậm ở không trung kia.

Bảo tháp tỏa ra ánh sáng thần bí, bảo phủ cả người Lâm Phàm, cảm nhận được uy hiếp của bảo tháp, Lâm phàm cũng không thèm để tâm, có được Thái Cổ Thần Thể, trên thế gian này đã không còn đối thủ của anh.

Mà ánh sáng hủy diệt kia, cũng chỉ giống như tia nắng của mặt trời chiếu vào cơ thể, vô cùng ấm áp.

Đám con cháu tộc Tinh Không bị nhốt, nhìn cảnh tượng trước mắt, càng hiểu sâu hơn về thực lực của Lâm Phàm, một số người đến sau hỏi những người xung quanh, tất cả đều là người lớn tuổi, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói với những người mới đến, ở hành tinh này ai là người không thể trêu chọc.

Nhưng hiện tại, bọn họ rất thành thật nói với đối phương.

Người không thể trêu vào nhất chính là người ở trước mặt này.

Lâm Phàm giơ tay, nắm lấy bảo tháp, bảo tháp chấn động, xuất hiện ảo ảnh, ảo ảnh vô cùng uy phong, hào quang ngút trời, trong tay cầm một thanh đao dài hung hăng bổ xuống đỉnh đầu Lâm Phàm.

Uy thế của thanh đao này rất lớn, xé rách hư không, hủy thiên diệt địa, leng keng một tiếng, bổ vào đỉnh đầu Lâm Phàm, một cỗ cường lực cực đại đánh úp trở lại, ảo ảnh lập tức biến mất.

Thật lợi hại.” Lâm Phàm khen.

Phàm Cổ há hốc mồm, giống như gặp quỷ.

Lạch cạch!

Tay Lâm Phàm cầm bảo tháp, chậm rãi hạ xuống, cầm bảo tháp trong tay, mặc kệ báo tháp có phản kháng thế nào, hiệu quả cũng cực kỳ nhỏ, không thể cử động.

Nhất thời.

Bảo tháp rời khỏi vị trí ban đầu.

Hào quang tỏa ra lập tức biến mất không thấy dạng.

Lâm Phàm cúi đầu nhìn bảo tháp trong tay, chế tác rất tinh tế, chất liệu gỗ vô cùng tốt, nhìn chung, không có chỗ nào để chê.

Đám con cháu tộc Tinh Không vừa bị bảo tháp vây khốn đều vô cùng phẫn nộ.

Căm phẫn Phạm Cổ.

Cái tên chết tiệt, dám dùng bảo tháp vây khốn bọn họ, bọn họ nhất định sẽ báo thù, không có bảo tháp ở trong tay, thì trong mắt của bọn họ, hắn cùng lắm cũng là con kiến.

Trong lòng Độc Nhãn Nam vô cùng mừng rỡ, không nghĩ lại lấy được bảo bối tốt như vậy, đi theo Lâm Phàm quả là lựa chọn tốt nhất, cho dù ngươi có sức mạnh kinh khủng thế nào, ở trước mặt Lâm Phàm, cũng giống như một thằng hề.

Nhưng mà…

“Trả lại cho ông.” Lâm Phàm ném bảo tháp cho Phàm Cổ.

Phàm Cổ mất đi bảo tháp, nội tâm vô cùng kích động, nhưng vào lúc này, ông ta lại không nghĩ rằng Lâm Phàm sẽ trả lại bảo tháp cho mình, nhận lấy bảo tháp, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm.

Mặc kệ là ai, nếu có được bảo bối này, đều sẽ chiếm nó cho riêng mình, nhưng tại sao Lâm Phàm lại trả nó cho ông ta chứ?

Đám con cháu tộc Tinh Không vừa định báo thù, nhìn thấy cảnh tượng này, đều kinh hãi…

Đậu xanh rau má!

Người này mới làm gì vậy?

Có thể đùa được sao?

Đó chính là bảo bối không hương, đầu óc anh rõ ràng là có vấn đề.

Phàm Cổ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại thành hai chữ: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì?”Lâm Phàm hỏi, không hiểu ý của Phàm Cổ, thứ này vốn không thuộc về anh, trả lại cho ông ta, cũng là chuyện bình thường thôi.

Phàm Cổ không nhiều lời, cúi đầu cung kính với Lâm Phàm, sau đó cầm lấy bảo tháp, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Độc Nhãn Nam nhìn bóng dáng của Phàm Cổ rời đi, khóc không ra nước mắt, tâm trạng giống như đi tàu lượn siêu tốc, đột nhiên cất cánh, giây tiếp theo lại rơi xuống vực.

“Thật ra trả lại bảo tháp cho ông ta cũng rất phiền phức, không bằng chúng ta mang về nguyên cứu.” Độc Nhãn Nam nói.

Nếu như lời của ông ta, bảo tháp này rơi vào tay ông ta, có nằm mơ ông ta cũng không trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận