Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 103: Bệnh Nhân Tâm Thần Quả Thật Rất Đáng Thương!

Bệnh Nhân Tâm Thần Quả Thật Rất Đáng Thương!

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù nhỏ giọng nói bên tai ông: "Hách viện trưởng, bọn họ đều là những người chưa từng trải qua việc tôi luyện thật sự, ngài xem sao sắp xếp cho ổn nhé, yêu cầu duy nhất chính là không có khả năng chết người."

"Nghe lời ngươi nói kìa, Thanh Sơn ta an toàn tới cỡ nào, làm sao lại có chuyện gì có thể gây chết người, ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả." Hách viện trưởng cau mày nói.

Nhân viên công tác lúng túng cười. Đúng, đúng, ngươi nói đều đúng.

"Các bạn học, cùng ta vào trong đi." Hách viện trưởng nhiệt tình chào mời.

Vốn dĩ mỗi ngày ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đều rất náo nhiệt, nhưng hôm nay bỗng dưng có nhiều người tình nguyện tới như vậy, khiến cho bầu không khí nơi này càng thêm phần náo nhiệt hơn so với ngày thường.

...

Trên bãi cỏ rộng lớn bên trong khuôn viên bệnh viện.

Các bệnh nhân tâm thần đang thảnh thơi thư giãn phơi nắng.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu vẫn ôm bộ dáng như mọi ngày, ấy là nằm vểnh mông lên, chụm đầu vào một chỗ, nhỏ giọng bàn tán bí mật gì đó.

Hôm nay hai người bọn họ không có tâm tình quan sát con kiến tha mồi về nhà nữa.

Mà là cả hai đang cẩn thận từng li từng tí trao đổi, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng quan sát các hộ lý vẫn canh chừng xung quanh.

"Bọn hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta, ta căn bản tìm không thấy cơ hội nào lừa bọn hắn đi." Trương lão đầu ảo não nói.

"Không cần phải gấp gáp." Lâm Phàm an ủi bạn mình.

Lúc còn ở bên bệnh viện đa khoa, Lâm Phàm và Trương lão đầu đã bàn bạc qua một lượt, định bụng là về nhà rồi sẽ tiếp tục thử lại việc chạm vào dòng điện cao thế một lần nữa.

Thế nhưng hiện tại phía dưới hộp cao áp có hai vị hộ công đang đứng canh sẵn ở đó, trong tay bọn họ cầm một cây gậy, ánh mắt sắc bén hệt như chim ưng, ai cũng không nhìn, chỉ tập trung vào mỗi một hành vi cử chỉ của Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, thái độ đề phòng rõ rệt.

Mà không chỉ có hai người này, những hộ công đang tuần tra vòng vòng xung quanh cũng mang đôi mắt đề phòng hệt như thế, cứ chốc chốc lại quay đầu ngó chừng Trương lão đầu và Lâm Phàm một cái, xem xem hai người bọn họ có còn nằm yên ở đó hay không.

Loại cảm giác này thật sự không tốt chút nào.

Trong khoảng thời gian mà bọn hắn nằm viện, Hách viện trưởng ở nhà đã cho người làm một cái hàng rào phòng vệ bao xung quanh hộp cao áp, hơn nữa còn an bài tất cả các hộ công của bệnh viện một nhiệm vụ trọng yếu nhất.

Bất kể lúc nào, bất kể chỗ nào, chỉ cần các ngươi nhìn thấy hai bệnh nhân của phòng bệnh 666 xuất hiện thì đều phải nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bọn họ cho ta, bọn họ đi tiểu các ngươi cũng phải nhìn!

….

Hách viện trưởng mang theo các bạn học đi vào trong hành lang, chỉ vào bãi cỏ xanh mướt mắt ở phương xa, đoạn giới thiệu: "Đây chính là những người bệnh ở chỗ bọn ta, mỗi ngày bọn hắn đều thích ra đây chơi, không khí trong lành giúp bọn họ thả lỏng tâm tình hơn."

Các bạn học nhìn theo hướng Hách viện trưởng chỉ, sau đó không ai bảo ai, đều đồng loạt thấp giọng trao đổi.

Bọn họ cảm thấy những người bị bệnh tâm thần quả thật rất đáng thương.

Nơi này tựa như một chiếc lồng chim, nhìn thì rất rộng lớn, rất thoải mái, kỳ thật lại rất nhỏ, một mực bị ‘giam lỏng’ ở chỗ này khẳng định sẽ thấy rất cô đơn và tịch mịch.

Nhưng nghĩ tới những người đang nằm chơi đằng đó đều là bệnh nhân tâm thần, trong lòng các sinh viên vẫn thoáng có chút sợ sệt, e dè.

"Được rồi, xem như là sinh hoạt tự do, các ngươi có thể đi thành nhóm qua đó trò chuyện một lát với các bệnh nhân, nói không chừng các ngươi sẽ có phát hiện mới đó." Hách viện trưởng đề nghị.

Đều là những người trẻ tuổi, hơn nữa còn là lần đầu tới nơi đây, hiển nhiên trong lòng bất kỳ sinh viên nào cũng đều thấy vô cùng hiếu kỳ. Ban đầu bọn họ còn hơi e ngại, nhưng khi thấy có mấy sinh viên lớn gan chủ động bước ra ngoài, những bạn học còn lại cũng lật đật làm theo, kết thành nhóm ba nhóm năm di chuyển về phía bãi cỏ.

"Hách viện trưởng, làm vậy sẽ không sao chứ?" Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù lo lắng hỏi.

Dù sao những người kia cũng là bệnh nhân tâm thần, tư duy và đầu óc của bọn họ không giống với người bình thường, ai biết được nhỡ đâu đang yên đang lành lại đột ngột nổi điên lên thì làm sao?

Hách viện trưởng mỉm cười trấn an y: "Yên tâm đi, việc này thì có thể có chuyện gì. Ta nói cho ngươi biết, những bệnh nhân ở đây đều là người hiền lành, bọn họ không giống với những kẻ có mầm mống bạo lực bên ngoài xã hội, đơn thuần chẳng qua là suy nghĩ của bọn họ không giống với số đông trong chúng ta. Nếu muốn nói giữa người bị bệnh tâm thần khác với người bình thường ở chỗ nào, thì đó chính là tư tưởng và sự lý giải của bọn họ về mọi việc trong thế giới này không giống nhau mà thôi."

Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù giả lả cười, "Hách viện trưởng đối với mấy việc này quả nhiên là hiểu rõ a."

Hách viện trưởng lạnh nhạt đáp, "Không có năng lực chuyên nghiệp thì đương nhiên không có khả năng trở thành viện trưởng ở đây."

Mặc dù nói thì nói cứng như thế.

Nhưng thật ra còn có điều mà ông không muốn nói cho nhân viên công tác kia biết.

Các bệnh nhân của ông quả thật sẽ không tổn thương người khác, nhưng nếu các sinh viên muốn giao lưu với hai bệnh nhân phòng số 666 thì nhất định phải ổn định nội tâm của mình, tuyệt đối không được nghe theo một già một trẻ đó tẩy não mà dao động thế giới quan của bản thân.

Làm được như vậy thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Còn phàm là có chút dao động.

Thế thì hậu quả sau đó… coi như xong rồi.

….

Ở đằng xa.

Các sinh viên đều tự tìm đến một người bệnh ở trên bãi cỏ, mang theo bộ dáng tươi cười, thân thiện cùng bọn hắn chào hỏi.

Mấy thiếu niên thiếu nữ này muốn thử hòa mình vào cuộc sống của các bệnh nhân theo lời Hách viện trưởng nói. Quá trình tuy có chút quanh co, nhưng cũng may không có chuyện gì đặc biệt phát sinh.

Lưu Khải liếc một vòng, trông thấy các đồng học đều đã tìm một người bệnh để trò chuyện, y hiển nhiên không thể để bản thân rớt lại phía sau người khác, vì vậy bèn vội tìm kiếm xem có còn bệnh nhân nào chưa có người tới chào hỏi không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận