Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 347: Đột nhiên kích hoạt bản năng chiến đấu

Số liệu trên màn hình hiển thị đây chỉ là người bình thường, nhưng không thể nào, một cường giả có thể chống đỡ cả đội quân tà vật bên ngoài, sao lại có thể chỉ là người bình thường cơ chứ?

Chính vào lúc này.

Trong đám người, có tiếng hô kinh hãi truyền ra.

"Mọi người nhìn xem..."

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn.

Ai cũng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

Trong không gian mô phỏng.

Cách đó không xa, xuất hiện màn hình đen với những số liệu loạn xạ, giống như màn hình đang nứt ra vậy, màn hình hiện ra những màn sắc xanh trắng, tình trạng này chưa bao giờ xảy ra cả.

"Thiết bị của thành phố Duyên Hải đều rẻ rách như vậy sao?" Từ Tử Hạo nói thầm, tại sao lại xuất hiện tình trạng này thế?

Ngay sau đó.

Từ Tử Hạo và Cuồng Long đều nhíu mày, bởi vì nơi đó đúng là xuất hiện một đạo ảnh, chỉ là nhìn thì không giống tà vật, mà rất giống với một bóng người, chỉ là không có ngũ quan, cả cơ thể đều được những số liệu đỏ đen bao quanh.

"Đây là tà vật gì thế?"

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này phát sinh cả.

Trong đầu chỉ có một loại ý nghĩ.

Chính là thiết bị đã xảy ra vấn đề.

Đột nhiên.

Hình ảnh đó gầm lên, âm thanh rất chói tai. Tiếp đó, một sự xung kích mạnh mẽ hình thành, xông ra ngoài, ánh sáng trắng hoàn toàn bao phủ cả màn hình.

Tà vật mà hai người Từ Tử Hào và Cuồng Long ngưng tụ được trong chớp mắt vỡ tan, hóa thành số liệu tan biến trong thế giới hư ảo.

Từ Tử Hạo và Cuồng Long giống như gặp phải loại áp lực nào đó.

Đùng một tiếng.

Tinh thần bị tiêu biến, cơ thể hóa thành số liệu như những tà vật vậy, biến mất trong không gian.

Phòng tu luyện.

"Hộc!"

Từ Tử Hạo và Cuồng Long mở mắt ra, trong miệng phun ra máu, cửa gian nghỉ ngơi mở ra, nét mặt cả hai đều trắng bệch.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Sau đó ngã xuống đất lăn lộn, một cơn đau chạy dọc cơ thể. Trong chớp mắt, cả mặt sàn đều bị ướt đẫm bởi mồ hôi của họ.

Nhân viên công tác cũng kinh hãi.

Từ lúc có thiết bị đến giờ, chưa bao giờ xuất hiện tình huống này cả.

Người phụ trách phòng tu luyện sau khi biết tin, lập tức chạy đến điều tra chuyện này, sau khi truy xét cũng tỏ vẻ mặt ngơ ngác.

Từ khi thiết bị xuất hiện đến bây giờ, chưa xảy ra chuyện như thế này cả.

Cho dù thành viên có gặp phải lấn áp trong không gian mô phỏng, trước khi đến cảnh giới thực sẽ tự động cắt đứt liên kết, với cả cơ thể bởi vì nguyên do của điện sinh học, quá mức thì sẽ chỉ có một chút đau đớn mà thôi.

Nhưng bây giờ là tình trạng gì thế?

"Tình trạng của thiết bị như thế nào?"

"Tất cả đều bình thường."

"Vậy mà bình thường sao?"

"Thật sự rất bình thường."

Nhân viên công tác kiểm tra thiết bị hô lên.

Trong lòng người phụ trách có một ý nghĩ.

Tình trạng hiện giờ của họ rất có khả năng chính là lúc họ chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị cắt đứt liên kết từ trong không gian mô phỏng ra ngoài. Còn nữa, sự đau đớn như vậy rất có khả năng chính là lúc còn sống cảm nhận được nỗi đau của cái chết đem lại.

"Các người xem màn hình đi, Lâm Phàm còn ở trong đó."

Thành viên quan sát hô lớn.

Sau đó tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên.

Trong không gian hư ảo.

Ánh sáng trắng tiêu biến.

Lâm Phàm phát hiện hai người vừa rồi xuất hiện với anh ở đây lại biến mất không thấy đâu nữa, còn đạo ảnh màu đỏ đen xuất hiện trước mắt anh đang tiến đến gần anh hơn.

Từng bước một.

Đi rất chậm rãi.

Rất nhanh liền đứng ở trước mặt Lâm Phàm, tuy nói không có mắt, nhưng dường như có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

"Xin chào, cho hỏi đây là đâu vậy?"

Lâm Phàm lịch sự đưa tay ra, muốn hỏi thăm một số điều mà anh không hề hay biết.

Hiện tại có thể xưng con người số liệu đen đỏ đó thành Hắc Hồng rồi.

Xưng hô rất đơn giản.

Động tác giơ tay lên của Hắc Hồng rất chậm, nhưng giữa các ngón tay xuất hiện tàn ảnh, nháy mắt, tàn ảnh biến mất không thấy. Đối phương tung một quyền hướng tới Lâm Phàm.

Ầm!

Lâm Phàm đưa tay lên đỡ lấy cú đấm của đối phương, sức mạnh rất kinh khủng, kình lực xuyên qua hai bên Lâm Phàm, kéo ra hai dòng ánh sáng đen, trong ánh sáng đó có rất nhiều dòng số liệu xanh đang lấp lánh.

Không gian mô phỏng chính là do những số liệu đó hình thành nên.

Bây giờ chính là xé nát bề ngoài, lộ ra tình trạng chân thật nhất bên trong.

"Ngươi làm gì đó?"

Lâm Phàm dò hỏi.

Hai nắm đấm của Hắc Hồng nhanh như chớp, điên cuồng oanh tạc đến chỗ Lâm Phàm, còn Lâm Phàm chỉ có thể đánh trả. Song phương đứng ở tại chỗ, công kích lẫn nhau. Phế tích thành phố chấn động, những thành viên quan sát bên ngoài phát hiện màn hình xuất hiện những đường trắng.

Ầm vang!

Hắc Hồng bay ngược ra ngoài.

Lâm Phàm cũng như thế.

"Loại cảm giác này…” Vẻ mặt của Lâm Phàm vô cảm suy ngẫm, tình huống chiến đấu vừa rồi khiến cho anh nảy lên một cảm xúc trước giờ chưa từng xuất qua, giống như cảm giác vui sướng khi vừa thưởng thức lon coca vậy.

Dần dần hình thành nên một loại thói quen, thậm chí không thể nào quên được.

Lâm Phàm xoay tròn ở giữa không trung, hai chân đáp xuống đất một cách vững vàng.

Hắc Hồng xoay tròn ở giữa không trung, hai chân cũng đáp xuống đất một cách vững vàng.

Hai người họ giống nhau như đúc, đến cả phương thức chiến đấu cũng giống hệt nhau.

"Ngươi rất lợi hại, nhưng mà ta cũng không yếu đâu. Ta thích tu luyện, từ nhỏ ta đã tin tưởng bản hân có thể tu luyện rồi! Ông Trương cũng giúp tôi châm cứu, thực lực của ta không yếu ớt tí nào cả."

Trong chớp mắt, Lâm Phàm biến mất, trực tiếp bay đến chỗ Hắc Hồng.

Một âm thanh trầm mặc truyền lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận