Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1252: Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (6)

Đây là chuyện do người làm nha, không, đã không phải là chuyện con người có thể làm (6)

Minh đã không thể bảo trì được trấn định như lúc trước nữa, khi vẫn chưa ra tay, ông ta rất tự tin, tự nhận là nắm chắc phần thắng trong tay, sau khi ra tay rồi, ông ta mới phát hiện, vấn đề hoàn toàn không giống với những gì ông ta đã nghĩ.

Về phần vì sao một quyền vừa rồi của Lâm Phàm lại cho ông ta cảm giác khủng bố như vậy, vậy thì phải hỏi trăng sao trong vũ trụ này rồi.

Đọc nhiều sách như vậy, thuần thục vô số bí pháp thần thông như vậy.

Mặc dù chưa từng tu luyện qua.

Nhưng bằng vào bản năng chiến đấu mà thi triển qua, có vẻ như cũng không quá đáng nhỉ.

Không gian tinh thần mô phỏng phong cảnh của núi Trường Bạch.

Nhưng bây giờ đã bị thay đổi hoàn toàn, một quyền mới đánh trúng đã làm nó hoàn toàn tan thành mây khói, hóa thành tro bụi.

Đây chính là uy thế của cường giả chân chính.

Một kích tùy ý đánh nát trăng sao.

Ầm!

Ông ta bây giờ chính là ương ngạnh chống cự lại, thế nhưng cuối cùng bị Lâm Phàm một kích đánh trúng thân thể, nghĩ đến Thiên Chi Khải có thể giúp ông ta kháng trụ, nhưng bên tai truyền đến tiếng động làm ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Loảng xoảng!

Tiếng động êm tai.

Cũng rất vang dội.

Trước đó hy vọng có thể tận mắt thấy Thiên Chi Khải xoay chuyển tình cảnh, thế nhưng thân thể gặp phải lực lượng quá kinh khủng, trực tiếp bị trấn áp, cỗ lực lượng không thể kháng cự kia hoàn toàn làm ông ta sụp đổ, hai mắt trợn trừng, thậm chí nhìn thấy mảnh vỡ áo giáp trôi nổi trong tầm mắt.

Không thể nào.

Đây là áo giáp mà ông ta tự hào nhất, sao có thể bị phá hủy một cách đơn giản như vậy, đây là chuyện mà ông ta không dám tin vào nhất.

Trong khi ông ta còn đang mê mang vì chuyện này.

Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.

Ông ta phát hiện vẻ mặt của Lâm Phàm rất nghiêm nghị, nghiêm túc, khác hẳn với vẻ cười đùa tí tửng lúc trước khi anh nói muốn toàn thân toàn ý chiến đấu hết mình.

Trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng.

Đều là lời nói của đối phương.

[ tôi cũng không biết thực lực của tôi mạnh như thế nào.]

[ hoàn toàn phóng thích lực lượng.]

[ khống chế sức mạnh thật sự rất khó.]

Vừa mới bắt đầu.

Ông ta chỉ xem là trò cười.

Mà bây giờ, ông ta mới phát hiện, hóa ra bản thân mới là một thằng hề.

Minh nhìn Lâm Phàm, trong đầu nghĩ là phải phản kháng, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, động một cái...

Bên ngoài.

Bọn người Độc Nhãn Nam nghi ngờ, hai người này đứng đó không nhúc nhích, chuyện này rốt cuộc là thế nào, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm động đậy một cái.

"Mọi người nói xem thật sự thần kỳ như vậy sao?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Không biết."

Nhân Sâm chậm rãi nói: "Ta khuyên các ngươi đừng động vào cơ thể của bọn họ, nếu không sẽ chết."

Đám người nghi hoặc nhìn Nhân Sâm.

"Bọn họ đã tiến vào không gian tinh thần chiến đấu, mà thực lực của bọn họ sẽ bảo vệ thân thể ở chỗ này. Nếu như các ngươi động vào, lập tức sẽ bị xem như người xâm nhập, đến lúc đó tự động phản kích, với thực lực của ngươi, chạm thử chắc chắn sẽ chết." Nhân Sâm giải thích.

Hừm!

Một đám người không có mắt.

May mà Nhân Sâm ta kiến thức rộng rãi, hơi có chút năng lực.

Độc Nhãn Nam gật gật dầu, không ngờ lại kinh khủng đến như vậy, khóe mắt khẽ liếc sang bà cụ Y gia đang ngồi xổm ở ruộng đồng bên kia, cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Nhưng vào lúc này.

"Thật thích." Lâm Phàm tỉnh lại, nói một câu làm người ta không hiểu ra làm sao.

Tất cả mọi người đều suy nghĩ.

"Thật thích?"

Bên trong không gian tinh thần này rốt cuộc thoải mái thế nào, thật con mẹ nó làm người ta tò mò, thế nhưng bọn họ đều không thể nhìn được, nếu như có thể nhìn thấy, vậy thì quá tuyệt rồi.

"Hai người ở bên trong làm cái gì?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Lâm Phàm cười nói: "Luận bàn."

Lúc trước cũng đã nói rồi đó thôi.

Chính là luận bàn.

Tại sao lại còn hỏi như vậy?

Ông Trương và Tiểu Bảo xúm lại đây, tò mò hỏi: "Kết quả thế nào?"

Vẻ mặt rất chờ mong.

Lâm Phàm cười, không nói gì, có lúc, thắng thua không quan trọng, quá trình mới là quan trọng nhất.

Độc Nhãn Nam nhìn sang Minh.

Ông ta phát hiện phản ứng của Minh chậm hơn so với Lâm Phàm, đợi đến khi Lâm Phàm khôi phục một thời gian ngắn rồi, mới chậm rãi tỉnh lại.

Ý vị sâu xa.

Sau khi Minh khôi phục lại, vẫn cúi đầu, bàn tay vịn trán, giống như vừa bị một đả kích nào đó, đầu mê man đau đớn, một tay khác thì giống như người mù, sờ đến ghế đá, đặt mông ngồi xuống, vẫn cúi đầu như cũ, chưa hề nói một câu nào.

So sánh với tình huống trước đó, hình thành nên một loại đối lập.

Rất giống như bị đánh trọng thương.

"Lâm Phàm, hình như tình trạng của ông ta có chút không đúng?" Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Phàm nhíu mày, đi đến bên cạnh Minh, quan tâm hỏi: "Ông không sao chứ?"

Minh khoát tay, giọng nói có hơi khàn khàn: "Đừng... Đừng để ý đến tôi, tôi vào phòng nghỉ một lát, các người tự chiêu đãi bản thân, coi trọng thứ gì thì cầm thứ đó, không cần phải để ý đến tôi."

Sau đó đứng dậy chậm rãi đi về hướng phòng nghỉ, dáng dấp tựa như người say rượu, lung la lung lay, nhưng ngạc nhiên là lại có thể tự mình trở về phòng.

Lúc này, trạng thái của Minh thật sự không tốt, đầu đau đớn, tinh thần bị trọng thương mãnh liệt, chỉ cần hơi động não, là giống như dời sông lấp biển, đau đớn đến khó nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận