Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 208: Sấm sét rực rỡ, giúp tôi tu luyện, điện đến... (2)

“Có chút ngứa, so với lần trước thì mạnh hơn nhiều, những lần trước đều là khi sắp chăm hết kim vào mới có tí cảm giác.”

“Vậy sao? Vậy thì chứng tỏ tôi đã trở nên mạnh hơn rồi.”

Nghe được sự tán dương của Lâm Phàm, ông Trương lại cười vui vẻ, ông ta thích nhất là được nghe Lâm Phàm khen ngợi mình, cảm giác rất tuyệt, có được sự tán thưởng của bạn bè tốt chính là việc vui sướng nhất trong đời.

Mưa phùn rả rích, theo sự thay đổi của thời tiết mà mưa nhỏ đã chuyển biến mưa to, quá trình hơi chậm, nhưng tiết tấu lại diễn ra rất nhanh, yêu quái gà trống cũng trở nên ướt sũng.

Trong văn phòng.

“Đúng là cái thời tiết quái quỷ mà.”

Người đàn ông một mắt nhìn ra bên ngoài thành phố, khó chịu chửi ra tiếng, đây là cái thời tiết chó má gì chứ, mới sáng sớm đã mưa, lãng phí cả một ngày tươi đẹp, vốn là ông ta còn đang muốn đi dạo một vòng quanh thành phố để ngắm nhìn quang cảnh xung quanh nhưng bây giờ thì hay rồi, cảnh đâu chưa nhìn thấy mà còn phải trốn trong phòng làm việc để tránh mưa.

Chuông điện thoại di động vang lên.

“Ông ta gọi điện thoại cho mình để làm gì?”

Không phải là Kim Thượng Võ người mà đã làm cho ông ta mù đi một mắt, mà là một vị lãnh đạo cấp cao của tổng bộ, bình thường cũng chẳng có gặp nhau, ông ta lớn hơn ông ba mươi tuổi.”

Nằm trong nhóm mấy lão già thối tha mãi không chịu chết.

Chẳng qua là mình vẫn phải cho ông ta mặt mũi, điện thoại của ông ta thì vẫn phải nhận.

Người bây giờ gọi điện thoại cho ông thì chắc cũng không phải là hạng người tốt lành gì.

Dù sao ngay từ lần gặp mặt đầu tiên thì ấn tượng đã không tốt, hiện tình trạng ở thành phố Diên Hải rất phức Tạp, bây giờ người của các bên hẳn là đang định dùng hết các cách để đuổi ông đi đúng không nhỉ?

Ông rất muốn biết lão già này sẽ nghĩ ra cách gì.

“Alo! Có việc gì cứ nói đi, tôi nghe đây.”

Coi như ông có chức vị cao hơn tôi thì thế nào, tôi đây là trưởng bộ phận đặc biệt của thành phố Diên Hải, địa vị tôi cũng được lắm đó, cũng cần phải có được sự tôn trọng, tôi có thể trực tiếp nói chuyện điện thoại với ông thì cũng đã đủ chứng minh rằng tôi đã cho ông đủ thể diện rồi đấy.

Đơn giản là ngầu như vậy đấy.

Ban đầu bởi vì nguyên nhân thời tiết làm cho bầu không khí trong phòng cực kỳ không tốt, đến khi người ở đầu dây bên kia nói chuyện, sắc mặt người đàn ông một mắt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, bầu không khí bây giờ lại càng trở nên nặng nề, sau đó hỏi ngược lại:

“Ông đang nói đùa với tôi có phải không, bảo tôi rời khỏi thành phố Diên Hải để đến tổng bộ bên đó báo cáo tình hình, các ông chắc là phải biết rõ tình cảnh mà thành phố Diên Hải đang phải đối mặt hiện nay như thế nào.”

“Biết rồi mà còn muốn gọi tôi đi, nếu như có chuyện gì tôi có thể báo cáo qua điện thoại cũng được.”

“Không được? Cuối cùng thì chuyện này là do ai quyết định, tôi chỉ cần biết người quyết định là ai mà thôi.”

Đối với người đàn ông một mắt mà nói, mọi chuyện giống hệt như trong dự đoán của ông, thật sự có người muốn ra tay với ông ta.

Khoảng thời gian trước, Kim Thượng Võ tới nói muốn chuyển ông ta đến tổng bộ.

Lúc đó ông ta đã nghi ngờ Kim Thượng Võ có vấn đề.

Nhưng sau đó lại ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Kim Thượng Võ, đó là hành vi thể hiện sự áy náy, mà bây giờ tổng bộ muốn anh qua đó, lần này rất rõ ràng là muốn điều ông ta đi.

Kế điệu hổ ly sơn, mấy người cho là tôi không hiểu thật ư.

Người đàn ông một mắt đứng trước cửa sổ sát đất, ở bên ngoài, bầu trời dần dần biến thành màu đen, mây đen bao phủ, một tia chớp xé rách mây đen, chiếu sáng cả thành phố Diên Hải, một tiếng gầm lớn chui vào tai.

“Tôi rõ rồi, tôi sẽ đến đó.”

Ông đồng ý yêu cầu của người bên kia.

Mà ngay tại lúc này.

Người đàn ông một mắt nhìn thấy có một bóng người ở trên sân thượng cách đó không xa, người đó cầm đồ vật trong tay chỉ về phía bầu trời, nhìn kỹ hơn nữa mới nhận ra, đó không phải là Lâm Phàm à?

Chính là người bệnh tâm thần mà ông ta mang về.

Cái gì vậy trời.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Một âm thanh inh ỏi truyền đến, sấm sét đánh xuống, đánh thật mạnh vào bóng dáng kia.

“Con mẹ nó!”

Người đàn ông một mắt hoảng sợ hô lên, sau đó vội vàng mở cửa đi ra ngoài, cái tên này cuối cùng là muốn làm trò gì nữa đây.

“Này! Này! Cậu nói cái gì đó?”

Người bên đầu dây điện thoại bên kia rất muốn hỏi rõ ràng rốt cục thì câu “con mẹ nó” của ông là đang nói cho ai nghe.

Người đàn ông một mắt đã không có dư hơi đâu mà để ý đến ông ta nữa.

Bây giờ sắp xảy ra án mạng rồi.

Ông ta đã kí hợp đồng với Hách Nhân, nếu để cho Hách Nhân biết chuyện này thì chỉ sợ ông ta sẽ quậy ầm lên, sao mà gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ, khiến đầu ông ta muốn nổ ra luôn rồi.

Ngay vào lúc này.

Ông ta nhanh chóng động não.

Trong đầu ông đã nảy lên ý nghĩ trả bệnh nhân tâm thần này trở về chỗ cũ.

Sân thượng.

“Ông Trương, tôi cảm thấy toàn thân mình đang tràn ngập sức mạnh, so với ổ điện hay hộp ổn áp cao áp thì cái này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.” Lâm Phàm hô to, ngón tay chỉ lên trời, toàn thân run rẩy, tựa như một vị thần đang dẫn thiên lôi xuống vậy.

Anh nhanh chóng lắc đầu, từng sợi tóc dựng thẳng lên, suy nghĩ hơi hỗn loạn, đây chính là dấu hiệu của sấm sét đang nhập vào cơ thể, có thể nói là vô địch.

“Wao!”

Ông Trương há to miệng, hưng phấn vỗ tay, hét to lợi hại, thật là lợi hại.

Yêu quái gà trống trợn mắt hốc mồm.

Con mẹ nó, thật sự là không muốn sống nữa mà.

Nếu như tia sét kia mà đánh xuống đầu anh, vậy thì nhất định là sẽ tan thành mây khói, cũng không có bất ngờ lắm đâu.

Sấm sét biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận