Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 207: Sấm sét rực rỡ, giúp tôi tu luyện, điện đến...

Nhưng về mặt trạng thái tinh thần thì chắc chắn có vấn đề.

Đây là kết quả anh ta mạnh dạng suy đoán, nhưng đoán được kiểu này cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng, nói không chừng thì sẽ là một sự sỉ nhục. Nếu để cho sếp biết thì sếp chắc chắn sẽ nói với anh ta, cậu làm thế nào mà có thể nghĩ người ta như vậy.

Vì vậy, anh ta sẽ không nói.

Thời gian tiếp xúc khiến anh đầy tò mò về hai người họ, đó là loại tâm tính gì, mà cho phép họ làm những điều phi thường này.

Nhưng điều chắc chắn duy nhất là.

Hai người này là cao thủ.

Công lực rất cao.

Tuy rằng anh ta rất đắc ý về năng lực của mình, đoán chừng sẽ có ít người tìm được danh tính của anh ta, nhưng đối mặt với bọn họ, anh có chút thiếu tự tin, cũng có thể đối phương đã biết đến sự tồn tại của anh.

Tất cả những gì anh làm bây giờ là quan sát.

Một loại thực hiện chương trình.

Tà vật đại bản doanh.

Tà vật gián đang ngồi trên một tảng đá, dáng vẻ dễ thương khiến người ta cảm thấy nó không nguy hiểm, tuy rằng cao lớn, nhưng chắc chắn là nó đã sống rất ngoan ngoãn.

Tại thời điểm này.

Tà vật gián đang chơi điện thoại, màn hình điện thoại di động là một trò chơi ngũ hành đang thịnh hành ở Trung Quốc, nó chơi không hay lắm, có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đồng đội phát ra.

"Tên cẩu tặc này, mày có biết chơi không, có cách nào cho tao địa chỉ nhà mày, xem tao đến nhà cho nổ đầu mày."

"Chỉ là một trò chơi thôi, đừng có chửi bậy. Nhưng nói thật, tao thực sự muốn giết cả họ nhà mày, có biết chơi không vậy. Anh hùng sắc bén như vậy mà bị mày làm cho như chó rồi, mày đúng là không phải con người. "

Nhưng Tà vật gián vẫn chơi rất vui vẻ, vẻ mặt nó không hề thay đổi.

Ting ting!

Thông báo tin nhắn.

Thoát khỏi màn hình trò chơi, nhấp vào tin nhắn.

[...]

Mà trong trò chơi vẫn truyền ra một hồi tiếng chửi rủa.

Bởi vì nó vừa ở đội chiến đấu.

Ngày hai mươi sáu tháng ba!

Cũng giống hệt như những ngày bình thường khác, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Ngày hai mươi bảy tháng ba!

Ngày này cũng lặng lẽ tinh nghịch chạy đi, đến tận điểm cuối cùng mới quay đầu lại một lần, quá khứ rồi cũng sẽ qua đi cho nên không cần cứ mãi ghi nhớ trong lòng mà hãy trân trọng ngày sự đẹp đẽ của ngày mai.

Ngày hai mươi tám tháng ba!

Thời tiết không được tốt lắm, bên ngoài rơi xuống những hạt mưa bụi nhỏ, Lâm Phàm và ông Trương đứng trước cửa sổ nhìn xem phong cảnh bên ngoài, cùng với sự biến đổi của thời tiết mà có nhiều thay đổi.

Thật là rầu mà.

Bọn họ ghé vào cửa sổ uống cốc sữa đậu nành, thật ra thì đối họ mà nói thì chỉ có coca và sprite mới ngon đến nỗi có thể đánh thẳng vào vị giác của bọn họ, đồng thời trong lúc thỏa mãn đó, bọn họ tiện thể lại nghĩ đến ngôi nhà thứ hai của mình.

Ngôi nhà thứ hai của bọn họ chính là bệnh viện Hoa Điền.

Ầm ầm!

Trong trận mưa nhỏ ngoài kia đột nhiên truyền đến tiếng sấm thật to.

Mà thỉnh thoảng lại còn có một tia sét dài rạch ngang bầu trời.

“Đã lâu rồi tôi chưa tu luyện.” Lâm Phàm ngẩn ngơ nhìn về phía bầu trời bên ngoài, trong mắt tỏa ra sự khát vọng và chờ mong.

“Ở đây có ổ điện.”

Ông Trương rất sẵn lòng giúp cho Lâm Phàm hoàn thành việc tu luyện, ông ta quan sát hoàn cảnh chung quanh một hồi rồi tìm thấy mấy cái ổ điện.

Lâm Phàm không cần phải nói thẳng ra thì ông Trương cũng có thể biết rõ anh đang cần gì.

Anh nhìn những cái ổ điện nọ, lắc đầu nói: “Những cái ổ điện này đều không được, dòng điện của nó không mạnh lắm, đối với tôi thì chẳng có bao nhiêu tác dụng cả, thứ tôi muốn chính là cái kia kìa.”

Anh chỉ ngón tay lên bầu trời, đó là nguồn sức mạnh sấm sét thuần khiết.

Rất muốn lấy được.

Yêu quái gà trống ngẩng cái đầu gà lên, nó rất tò mò, muốn chết sao, chỉ cần một tia chớp trên đó bổ xuống thì sẽ đánh anh ra bã luôn đó.

“Hình như tôi đã nghĩ ra cách rồi.” Ông Trương nói.

Lâm Phàm hỏi: “Cách gì vậy?”

Anh đã ước ao có được dòng điện từ trên trời kia đã rất lâu, lâu lắm rồi.

Khi còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn anh đã muốn cảm nhận nó một chút, nhưng mà các y tá vô cùng phiền phức, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào anh, hại anh chẳng có cơ hội nào cả.

Bây giờ, cơ hội đã đến.

Anh cảm thấy mình không thể bỏ lỡ được.

“Tôi đã từng nhìn thấy trên TV, có một người đứng trên mái nhà, cầm một cây gậy sắt trong tay rồi giơ lên là có thể dẫn điện, tôi nghĩ cậu có thể thử cách này xem sao.”

Ông Trương là một người thích quan sát tỉ mỉ tất cả mọi thứ, ông ta có thể học được kiến thức mới từ trên TV, giúp Lâm Phàm tu luyện trên con đường mới.

“Có được không đó?” Lâm Phàm hỏi.

“Được mà.”

“Vậy thì chúng ta mau đi thử xem.”

Sau đó bọn họ đi lên mái nhà, yêu quái gà trống kinh ngạc nhìn qua.

Các người lên đó thật à?

Sân thượng.

Ông Trương hỏi: “Có cần tôi châm cứu cho cậu không? Nếu như phối hợp thêm công pháp vũ trụ vận động của tôi nữa thì nhất định sẽ có hiệu quả tốt hơn, tôi sẽ châm vào hai tay hai chân của cậu, hình thành nên một vòng vũ trụ vận động lớn, đến lúc đó, chắc chắn cậu sẽ thu được một hiệu quả khác.”

“Được, nhờ ông vậy.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương cười nói: “Không có nhờ vả gì ở đây cả, tôi tin tưởng cậu có thể tu luyện được giống như cậu đã tin tưởng tôi có thể châm cứu vậy, chúng ta sẽ mãi mãi tin tưởng lẫn nhau, sẽ không hoài nghi đối phương.”

Đây là loại tình bạn khiến cho người ta ghen tị đến cỡ nào chứ, loại tình bạn như thế này rất nhiều người có muốn cũng không thể có được.

Hai người nhìn nhau.

“Hì hì!”

“Hì hì!”

Chỉ một nụ cười đơn giản như vậy cũng đủ để biết bọn họ vui vẻ cỡ nào.

Yêu quái gà trống run rẩy.

Má nó điệu cười thấy ghê.

Kỹ thuật châm cứu của ông Trương, nói như thế nào đây nhỉ, thật ra nó rất lợi hại, bây giờ đã có thể thành công đạt đến cấp độ vũ trụ vận chuyển thì có thể nói là cực kỳ kinh khủng.

“Có cảm giác gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận