Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 520: Thần, ngài như vậy hình như hơi lỗ mãng rồi (2)

Lúc này, anh ta gào thét trong lòng, ân nhân, đừng nhìn con gái tôi nữa, nhìn tôi là được rồi, mông tôi tròn, kinh nghiệm không đáng nhắc tới nhưng dù sao cũng là ông hoàng khiêu vũ, thân hình khá ổn, tuổi tuy lớn nhưng được chăm sóc nên vẫn còn tốt lắm.

Cô bé trước mặt thích nụ cười của anh trai trước mặt này, cảm thấy rất ấm áp, giống như một vầng thái dương chiếu sáng cô bé vậy.

“Bạn nhỏ này thật may mắn khi gặp được cậu, qua vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi, đến lúc đó cũng sẽ giống như những bạn nhỏ bình thường, không có bất kỳ vấn đề gì nữa.”

Lý Lai Phú nhìn cô bé bình phục.

Nếu như không phải là tế bào gốc của Lâm Phàm quá mức kinh khủng.

Muốn hồi phục được thì khả năng cũng rất thấp.

“Tốt lắm, sau khi khỏe mạnh thì có thể đi khắp nơi chơi đùa rồi.” Lâm Phàm sờ đầu cô bé, vẻ mặt tươi cười đối với người lớn mà nói, cảm thấy có chút kinh khủng, ớn lạnh.

Nhưng đối với cô bé, nụ cười như vậy lại rất ấm áp.

Ông Trương nói: “Vậy thì có thể cùng chúng ta chơi đùa rồi.”

Trương Hồng khóc không ra nước mắt, để con gái chơi đùa với hai bệnh nhân tâm thần, đây là việc kinh khủng đến mức nào, có lẽ sau khi con gái lớn lên, về mặt tinh thần không thể giống như những người bình thường rồi.

Cũng bởi vì Trương Hồng nghĩ như vậy.

Anh ta cũng không biết con gái ở cùng hai bệnh nhân tâm thần này, tương lai sau này sẽ có bao nhiêu bằng phẳng, thật đáng tiếc….cứ như vậy mà bị bỏ lỡ.

Rất đáng tiếc.

Ngày hai mươi hai tháng năm!

Thời tiết sau cơn mưa hơi ẩm ướt.

Khương Trung Hải nằm trên giường bệnh ngây ngốc nhìn trần nhà, bây giờ ông ta bị băng bó giống như cái bánh chưng vậy, không thể động đậy, đầu cũng trống rỗng.

Ngày hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì nhỉ.

Tu luyện?

Tu luyện ngươi được lắm, hại chết người ta rồi biết không?

Tia sét kia đánh xuống không giết chết ông ta thật sự là vô cùng may mắn, có lẽ trước đây ông ta làm được quá nhiều chuyện tốt, nên ông trời mới phù hộ cho.

Y tá đi tới thay nước: “Anh có thể sống được, đúng là mạng lớn đấy, ban đầu suýt chút nữa đã liên lạc với đài hỏa táng, may mà bác sĩ chúng tôi không từ bỏ anh, luôn muốn cứu anh, cuối cùng mới có thể cứu mạng anh đấy.”

“Haizz, tôi với bệnh nhân tâm thần thì có gì để nói chứ.”

Y tá cảm thấy bản thân không bình thường lắm, đổi nước xong thì rời đi.

Lúc này ánh mắt Khương Trung Hải trống rỗng, bây giờ ông ta đã cảm thấy không có gì để lưu luyến nữa rồi, giả vờ làm bệnh nhân tâm thần trà trộn vào Thanh Sơn, sao có thể nghĩ tới gặp những chuyện như vậy chứ.

Trong lòng ông ta muốn đánh trống lui quân.

Luôn cảm thấy ẩn nấu ở Thanh Sơn là một lựa chọn không sáng suốt.

Nhưng mà rất nhanh, ông ta đã xóa bỏ ý nghĩ này.

Sao có thể nghĩ như vậy chứ.

Tôi Khương Trung Hải phải thành công ẩn nấu trong bệnh tâm thần Thanh Sơn, mới gặp phải một chút cản trở đã từ bỏ, căn bản không phải là tác phong của ông ta, cho dù nguy hiểm thì thế nào chứ, ông ta còn có gì để sợ sao.

Sau khi nghĩ thông suốt, ý chí chiến đấu lần nữa dâng trào bùng cháy lên.

Ông ta bây giờ rất muốn biết tình hình của Lâm Phàm.

Theo lý mà nói.

Bị sét đánh trúng, không chỉ ông ta bị thương nặng mà thằng nhóc kia chắc cũng không khá hơn chút nào nhỉ.

Nghĩ tới đây.

ông ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Có người đồng hành cũng tốt.

Nếu như ông ta biết Lâm Phàm ngay cả đánh rắm cũng không có, tuyệt đối sẽ phun ra máu, mẹ nó, tôi bị hãm hại thê thảm như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta lại không có việc gì chứ.

Tổng bộ Hạ Đô.

Bầu không khí rất ngột ngạt, sắc mặt lãnh đạo Từ rất u ám, lạnh lùng nhìn người vừa lạnh lùng lại vừa xa lạ trước mặt.

Madona từ nước Hải Vân đi tới Hạ Đô.

Nói là đại diện cho ý chí của thần linh đến đây, lời nói hùng hổ dọa người, lãnh đạo Từ có áp lực rất lớn, ông bây giờ đang ở nước Hải Vân, mà lại không biết rằng bây giờ ông đang ở tổng bộ Hạ Đô.

Ngang ngược.

Đúng là quá ngang ngược.

Lãnh đạo Từ rất muốn lớn tiếng quở mắng, mẹ nó rốt cuộc ông có biết ông đang ở nơi nào không.

Mà bây giờ, dù sao Madona là từ nước khác tới đây, cần phải có quy tắc, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, cho dù lãnh đạo Từ rất tức giận cũng không nói gì thêm.

“Lãnh đạo Từ, hôm nay chúng tôi ở điện Hải Thần nước Hải Vân, đại diện cho Chân Thần duy nhất của thế gian, mong muốn bảo vệ cho nhân loại của chúng ta tránh khỏi những quấy nhiễu của Tà vật, nhưng điều kiện tiên quyết chính là quý quốc cần phải xây dựng một pho tượng Hải Thần để lan tỏa sức mạnh thần kì của Hải Thần.”

“Giống như bây giờ ông thấy đấy, ta bởi vì Hải Thần ta đã khôi phục được dáng vẻ như lúc trẻ, chỉ cần tin tưởng Hải Thần, Hải Thần sẽ mang thần quang lan tỏa đến mọi ngõ ngách.

“Trở nên trẻ trung hơn cũng không còn là giấc mơ nữa.”

Madona mỉm cười nói, trên người bao phủ một vầng sáng kỳ lạ.

Đối mặt với yêu cầu như vậy, lãnh đạo Từ chắn chắn sẽ không đồng ý, mẹ nó cái này không phải là chắp tay đem tín ngưỡng của đất nước mình dâng cho người khác hay sao?

Lúc đối phương đưa ra yêu cầu như vậy, ông ta đã biết chuyện này có điều gì đó khôngổn rồi.

Giúp đỡ chống lại Tà Vật là một chuyện rất tốt đẹp.

Nhưng lúc nói đến xây dựng pho tượng Hải Thần.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta chính là…tín ngưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận