Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 180: Má! Phân bắn ra rồi (3)

Nhưng người đàn ông một mắt nghe thấy rất rõ ràng, phối hợp với hình ảnh lúc này, hắn nhỏ giọng thầm thì: "Không đi diễn phim quả thực đáng tiếc."

Chỉ với tình huống này chắc chắn có thể hấp dẫn một đám fan hủ nữ, ông già Trương có thể hấp dẫn một đám fan người già.

Người vây xung quanh có hơi nhiều.

Mặt ngoài của người đàn ông một mắt có chút không nhịn được.

Hai người này đều do hắn dẫn về, hiện giờ nhiều người vây xem như vậy, yêu cầu không cao, biểu hiện phải tốt một chút, để cho hắn có chút mặt mũi chút có được không.

Tiếp theo còn có một hạng mục kiểm tra nữa.

Chỉ là với tình huống hiện tại còn cần thiết phải kiểm tra sao?

Người đàn ông một mắt đã trầm mặc, hắn rất có lòng tin đối với hai người bệnh này, đương nhiên, cũng chỉ là tin tưởng đối với bệnh tình có chút nghiêm trọng của bọn họ mà thôi.

Lâm Phàm giúp đỡ ông già Trương đi tới trước mặt người đàn ông một mắt.

"Anh hình như có chút không vui, là bởi vì chuyện gì đó sao? Anh có thể nói ra không, tôi và ông già Trương có thể ngẫm nghĩ thay cho anh."

"Đúng vậy, chúng tôi thích giúp đỡ người khác."

Người đàn ông một mắt nhìn hai người.

Vẻ mặt có chút quái dị.

Tôi vì sao không vui, các người thật sự không đoán được một chút nào sao?

"Hai người..."

Bíp bíp!

Những âm thanh chói tai vang lên.

Chiếc đèn màu đỏ trên trần nhà lóe lên.

Đây là đèn cảnh báo của cục đặc biệt.

Trước kia chỉ khi xuất hiện tà vật với mức độ năng lượng cao mới có thể xuất hiện.

Vẻ mặt người đàn ông một mắt ngưng trọng, tình huống e là có vẻ không ổn, bảo bọn họ không cần chạy loạn, rồi vội vàng đi về phía xa, mà đại đa số các thành viên cũ cũng đều như vậy.

Bọn họ là thành viên cũ, biết điều này thể hiện cho chuyện gì.

Lâm Phàm và ông già Trương đứng yên tại chỗ, nghi hoặc nhìn.

Vốn dĩ còn có rất nhiều người trong phòng kiểm tra, chỉ chớp mắt đã không có bóng dáng của một ai.

"Đều đi rồi." Lâm Phàm nói.

"Chúng ta thì sao?" Ông già Trương hỏi.

Lâm Phàm ôm gà mái, hơi đảo mắt tự hỏi, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi."

"Được."

Hai người ôm gà mái rời đi.

Khi đi tới cửa.

Một cái tạ thật lớn chắn trước mặt.

Hai tấm tạ kích thước bằng cái cối xay, rất nặng, thành viên bình thường đến cả nâng lên cũng phải cố sức.

"Thứ này sao có thể tùy ý đặt ở đây, rất dễ ngăn cản đường đi của người khác."

"Hẳn nên xem tin tức trên tivi mỗi tối thì hơn."

"Không nên khởi xướng hành vi như vậy."

Lâm Phàm xách tạ giống như nâng đồ chơi bằng nhựa vậy, đặt khối tạ tới mảnh đất trống cách đó không xa.

Nhẹ nhàng.

Không có chút áp lực nào.

Nhân viên vừa làm kiểm tra cho bọn họ đang thu dọn hiện trường tán loạn, trong lúc vô tình nhìn thấy hành động của Lâm Phàm, cái miệng mở lớn, kinh ngạc chết lặng đứng nguyên tại chỗ.

Giống như gặp quỷ vậy.

Mãi đến khi bọn họ đã rời đi, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Nhân viên đi tới trước mặt chiếc tạ thật lớn, hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi đối mặt với quả tạ này, miếng tạ kia cũng đã bằng một nửa người hắn rồi.

Hắn trầm tư một chút.

Ngồi trung bình tấn!

Khí vận đan điền!

Hai tay cầm lấy tạ, mặt đỏ tai hồng, nổi giận gầm lên một tiếng.

"Lên!"

Xì!

Một âm thanh đánh rắm tỏa ra trong không khí.

Quả tạ lại không sứt mẻ chút nào.

"Không thể nào, số liệu kiểm tra khi nãy đo được là người thường, bọn họ có thể nâng lên được, vì sao mình không được?"

Nhân viên là một người không dễ tùy ý từ bỏ.

Hắn tiếp tục vận khí, dồn khí đan điền, lấy lực lượng toàn thân nhấc không nổi vật lên.

Ngẩng đầu, cắn chặt răng, gân mạch nổi lên.

Bởi vì dùng rất nhiều sức, hai chân đều đã run lên rồi.

Xì!

Âm thanh này giống như là rắm.

Lạch bạch bạch!

Dính dính!

Trong không khí phấp phới thứ phân tử nào đó, hình thành mùi thối nào đó.

Nhân viên khiếp sợ, một tay bịt mông, chân kẹp nhanh chóng chạy tới hướng toilet.

Gặp quỷ rồi!

Bắn ra phân rồi.

May mắn không ai chú ý tới, nếu không thể diện đều sẽ mất hết.

Hắn lúc này rất mơ hồ.

Hắn biết sức nặng của quả tạ, đặc biệt dùng cho cường giả cao viện Phật gia rèn luyện, đương nhiên, thành viên cao viện Phật gia bình thường căn bản không di chuyển nổi, đó là cho cường giả chân chính.

Mà hiện tại.

Căn cứ theo số liệu kiểm tra kia, rõ ràng là cơ thể của người bình thường, thế nhưng có thể dễ dàng nâng bàn tạ kia lên được.

Rốt cuộc là máy móc có vấn đề.

Hay là nói hắn ngay cả người bình thường cũng không bằng, đã ngang hàng với phế vật rồi.

Quê đi.

Không quan tâm nữa.

Trước giặt sạch phân ở đũng quần mới là thật sự.

Ngày hôm nay không tốt đẹp chút nào.

Khắp nơi ngập tràn kinh hỉ.

Cảnh báo vang lên.

Thể hiện rằng có tà vật xuất hiện, hơn nữa tà vật xuất hiện này không đơn giản như trước kia, năng lượng dao động mà tà vật thả ra cũng có phân cấp mạnh yếu.

Nếu xuất hiện năng lượng dao động hơi yếu thì chỉ cần giao cho cường giả cục đặc biệt gần đó xử lý tà vật, sau đó sẽ có nhân sĩ chuyên nghiệp dọn sạch hiện trường.

"Năng lượng dao động có hai luồng, tạm thời đánh giá là cấp tám."

Jin Heli vẫn cách ăn mặc rối loạn như trước, cách ăn mặc của cô chính là dáng vẻ trong mộng của đám đàn ông, lúc này cô nâng kính mắt, báo cáo lại tình huống hiện giờ.

Cường giả của cục đã tiến đến hiện trường xem xét tình huống.

Với thủ lĩnh như hắn đương nhiên sẽ không tùy ý đi lại, cần quản lý đại cục, làm sao có chuyện đại nguyên soái một mình một ngựa xuất chinh, đương nhiên là có thể phân phó cho người dưới làm chuyện người dưới đi làm rồi.

"Thực lực cấp tám không tồi đâu."

Ánh mắt của người đàn ông một mắt nhìn về phương xa, châm một điếu thuốc, lặng yên hút một cái, tâm tình khó mà vui được, có lẽ do tà vật xuất hiện, cũng có lẽ là vì hai bệnh nhân tâm thần kia không đạt tới điều hắn mong muốn.

Jin Heli lui từng bước, vẫy vẫy tay, chụp tan mất khói thuốc. Cô chán ghét khói thuốc, không rõ vì sao đàn ông thích hút thuốc, thuốc lá có nguy hại rất lớn, hút lâu sẽ khiến phổi biến thành màu đen, nếu lấy phổi ra, ngón tay chỉ vừa chùi đã có thể dính dầu thuốc bẩn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận